Dataset Viewer
text
stringlengths 1
55.3k
|
---|
Sachvui.Com Sachvui.Com Sachvui.Com |
một cách nhắc nhở hình ảnh giúp các nhà phân tích tiềm thức của chúng tôi quay trở lại với công việc trong dự án quan trọng nhất của mình. Các nhà phân tích này hoạt động như một bánh lái tự động, hàng ngày chú ý theo dõi sửa chữa từng biểu hiện nhỏ của chúng tôi. Với tất cả các hoạt động đó, chúng tôi có thêm nhiều kinh nghiệm và thực hiện phần việc của mình dễ dàng hơn. Sau một thời gian được luyện tập thường xuyên, việc đặt mục tiêu đã trở thành một phần cuộc sống thường ngày của chúng tôi. Để đạt được một mục tiêu mới bước đầu tiên bạn phải hình dung ra hoàn cảnh mới trong tương lai. Vì chúng ta không thể dự đoán chính xác tương lai, nên những hình ảnh chúng ta tưởng tượng có phần mơ hồ, không rõ ràng. Nhưng bằng cách tập trung vào xem xét những ý niệm lờ mờ về tương lai đáng ao ước đó, chúng ta có thể xác định một vài mục tiêu có giới hạn thời gian để theo đuổi tương lai đó; khi chúng ta làm được điều đó, những hình ảnh lờ mờ sẽ hiện lên rõ ràng. Chúng ta nên học cách cụ thể hóa mục tiêu của mình bằng một bức tranh vì hầu hết chúng ta đều suy nghĩ tốt nhất khi liên tưởng đến các hình ảnh. Một bức tranh sẽ giúp tiềm thức của chúng ta hoạt động và dẫn đường cho chúng ta tiến về phía trước. Những mục tiêu "Thông Minh" là những mục tiêu phù hợp nhất. Đó là những mục tiêu được đưa ra sau khi bạn đã suy nghĩ kỹ lưỡng và tỉnh táo. Mục tiêu của bạn cần phải cụ thể, đo lường được, có thể đặt được, mang tính thực tế và có thời hạn hoàn thành cụ thể. Nếu mục tiêu của bạn được miêu tả cụ thể và chi tiết thì trí óc của bạn có thể hình dung ra mục tiêu đó dễ dàng hơn. Để đánh giá được tiến trình hiện thực hoá mục tiêu và biết được khi nào bạn đạt được nó, mục tiêu của bạn cần phải đo lường được. Đặt ra những mục tiêu có thể đạt được sẽ khiến bạn có cảm giác triển vọng đạt được mục tiêu là rất lớn. Càng ngày bạn càng cảm thấy tự tin và quý trọng bản thân mình hơn nếu mục tiêu của bạn mang tính thực tế cao. Cuối cùng, bạn phải đưa ra một thời hạn cụ thể để hoàn thành mục tiêu bởi chẳng ai có thể làm việc hiệu quả nếu nhận thấy mình đang cố gắng vì một cái đích có vẻ như không bao giờ đến cả. Khi thực hiện những mục tiêu Thông Minh, bạn sẽ không phải tìm kiếm thành công nữa mà nó sẽ tự tìm đến bạn. |
Hãy sẵn sàng. |
Bạn sẽ phải đối mặt với rất nhiều khó khăn, trở ngại trên con đường hiện thực hóa mục tiêu, và trở ngại “khó nhằn” nhất có lẽ chính là bạn: bạn có thể trở thành chướng ngại vật lớn nhất trên đường đi tới thành công của mình. |
Bộ phim hoạt hình nổi tiếng Pogo có một câu rất hay: “Chúng tôi vừa gặp kẻ thù của mình và hắn chính là chúng tôi!”. |
Nếu chúng ta luôn sợ thất bại và trốn tránh trách nhiệm của mình, sự thiếu tự tin sẽ có cơ hội phát triển. Mọi việc tiến triển như sau: Nếu tôi tuyên bố rằng mục tiêu của tôi là X, sau đó tôi cam kết trước mọi người hay ít nhất là với bản thân mình rằng tôi sẽ đạt được mục tiêu đã tuyên bố đó. Nếu tôi không đạt được mục tiêu của mình, ánh đèn thất bại sẽ rọi vào trí óc tôi, khiến cả tâm hồn tôi bị dằn vặt trong nỗi đau khổ vì thất bại. |
Khi chúng ta thẳng thắn chấp nhận chịu trách nhiệm về mọi kết quả mình đạt được, việc đặt mục tiêu sẽ trở nên dễ dàng hơn. Từng giờ từng phút trôi qua, có hàng trăm triệu người đã đặt ra và đạt được những mục tiêu mới. Mỗi một phát minh, mỗi một tòa nhà, Hiến Pháp và Bản tuyên ngôn nhân quyền của chúng ta, hay bất cứ tài liệu của một công ty nào... cũng có giá trị hàng tỉ đô la, và hầu hết chúng được xây dựng, phát triển từ những ý tưởng của một ai đó khi chú ý xem xét, mường tượng ra một tương lai nhiều thay đổi. Khi tập trung vào những hình ảnh tưởng tượng, những ý tưởng mới có cơ hội nảy sinh, và những mục tiêu mới cũng xuất hiện. Đặt mục tiêu một cách tỉnh táo sẽ tốt hơn nhiều so với việc chỉ hình dung và tưởng tượng. Khi trí óc tưởng tượng ra mục tiêu, chúng ta phải thực hiện nhiệm vụ còn lại: áp dụng một phương pháp đúng đắn để hiện thực nó, bao gồm việc xác định lại rõ ràng những hình ảnh tưởng tượng và mục tiêu của mình, lên kế hoạch và nỗ lực hết mình. Quá trình đặt mục tiêu sẽ mang tới cho bạn cảm giác mình đang sống cuộc sống tương lai của mình. Tưởng tượng ra quá trình mình hoàn thành mục tiêu, và bằng cách thực hiện mọi việc như thế, bạn đã nắm tương lai trong tầm tay. Để thực hiện mục tiêu yêu thích bạn sẽ dành hầu hết sự chú ý và sức lực của mình; bạn chỉ còn rất ít thời gian dành cho những hoạt động khác của cuộc sống. Khi cống hiến mọi niềm đam mê, lòng khao khát cho công việc, bạn làm việc chăm chỉ và tập trung hết sức để hoàn thành một mục tiêu rõ ràng. |
Bạn sẽ làm chủ được tương lai. |
Nhưng không loại trừ trường hợp bạn có thể gặp thất bại. Những mặt khác của cuộc sống sẽ phải chịu chung hậu quả. Vì vậy, bạn phải thừa nhận rằng tìm kiếm sự cân bằng giữa các mặt của cuộc sống là vô cùng quan trọng. Nhờ có sự cân bằng này, không chỉ viễn cảnh tương lai cho dự án của bạn tươi đẹp hơn mà bạn còn có thể nghỉ ngơi mỗi khi gặp khó khăn trong công việc. Không phải tất cả những người có vấn đề về tinh thần hay thể chất đều gặp thất bại. Những người khuyết tật thành công bằng cách tập trung vào việc đặt ra và thực hiện lần lượt từng mục tiêu nhỏ. Chúng ta có thể học được bài học quan trọng nhất từ họ, đó là: đi từ từ, từng bước nhỏ một. |
Bobbi Kahler đã biến sự ốm yếu, tàn tật của mình thành động lực đưa bà tới thành công: hiện bà là một huấn luyện viên, một tác giả, một cố vấn nổi tiếng. KHÔNG BAO GIỜ CHO PHÉP NGƯỜI KHÁC QUYẾT ĐỊNH CUỘC ĐỜI BẠN BOBBI KAHLER Lúc tôi 6 tuổi, các thầy giáo ở ngôi trường nhỏ thuộc vùng nông thôn Illinois mà tôi theo học đã sắp xếp cho tôi một buổi gặp gỡ với chuyên gia ngôn ngữ nhằm đánh giá khả năng phát âm của tôi và cũng để nói với chúng tôi điều mà mọi người đã biết từ lâu: chẳng ai có thể hiểu nổi một từ mà tôi nói. |
Điều đó khiến mọi người đặc biệt chú |
bước lại hơi nhảy về phía trước. Cái kiểu chạy như thế làm ngựa nào đóng cùng cũng khó chịu, và làm tôi lo lắng. Lúc về đến nhà, tôi hỏi Peggy vì sao lại có kiểu chạy lạ lùng, rắc rối như vậy. – Ôi chao, - Peggy nói, vẻ phiền muộn - tôi biết nước đi của tôi tệ hại lắm, nhưng tôi làm thế nào được? |
Thực ra đấy không phải là lỗi của tôi, mà chỉ vì chân tôi ngắn. Tôi đứng thì cao gần bằng cậu, nhưng chân cậu từ bên trên đầu gối dài hơn chân tôi đến bảy phân rưỡi, nên tất nhiên là cậu có thể bước dài hơn và nhanh hơn nhiều. Tôi không thể làm gì được, tôi ước giá tôi làm được những cái chân dài, mọi sự rắc rối là do chân tôi ngắn mà ra cả, - Peggy nói, giọng não nề. |
– Nhưng có sao đâu, cô vừa khỏe khoắn vừa tốt tính lại đầy thiện ý. - Tôi nói. – Sao à, - Peggy nói - người ta muốn đi nhanh như thế, nếu một con ngựa không theo kịp các con khác thì cứ là ăn roi, roi, roi quất tới tấp. Vì thế tôi phải ra sức tăng tốc hết mức nên mới thành nước đi quái gở, lộn xộn như vậy. Không phải lúc nào tôi cũng thế đâu. Hồi sống với ông chủ đầu tiên, tôi chạy nước kiệu rất đều và đẹp, ông ấy không có kiểu vội vã như thế này. |
Ông là một giáo sĩ trẻ vùng quê, là ông chủ tốt bụng và tử tế. Ông có hai nhà thờ cách nhau xa và bận bịu nhiều việc, nhưng chưa bao giờ quát mắng hoặc quất tôi giục đi nhanh hơn. |
Ông rất quý tôi. Tôi chỉ ước bây giờ vẫn được ở với ông, nhưng ông chuyển đến thành phố lớn và bán tôi cho một tá điền. Cậu biết không, có một số tá điền là những ông chủ tuyệt vời, nhưng tôi nghĩ người này thuộc loại xoàng xĩnh. |
Ông ta chẳng quan tâm gì đến ngựa nghẽo hoặc đánh xe cho tốt, chỉ muốn thúc đi thật nhanh. Tôi đã cố chạy nhanh hết sức nhưng ông ta chưa thỏa mãn và luôn vút roi đánh tôi, vì thế tôi mới có kiểu nhảy bật về phía trước cho kịp. |
Đi chợ đêm, ông ta thường kề cà ở quán rất muộn, rồi bắt phi nước đại về nhà. Một đêm tối trời ông ta đang phi nước đại như thường lệ, bất đồ bánh xe vấp phải một vật gì đó rất to, nặng trên đường và chiếc xe độc mã bị lật ngay lập tức. Ông ta văng ra ngoài, một cánh tay và mấy xương sườn bị gãy, tôi nghĩ thế. Dù sao thì thế cùng chấm dứt đoạn đời sống với ông ấy, và tôi chẳng lấy gì làm tiếc. |
Nhưng cậu thấy đấy, với tôi ở đâu cũng thế mà thôi, nếu con người cứ muốn chạy nhanh như thế. Ước gì chân tôi dài hơn nhỉ! |
Tội nghiệp Peggy! Tôi rất thương Peggy nhưng không thể an ủi nó, vì tôi biết những con ngựa chạy chậm vất vả như thế nào khi đóng cùng với ngựa chạy nhanh. Roi sẽ vút tới tấp và chúng không thể làm gì khác. |
Peggy hay bị đóng vào xe song mã, và được một số các bà thích vì tính nó dịu dàng. Một thời gian sau người ta bán Peggy cho hai quý bà tự đánh xe lấy, họ muốn có một con ngựa thuần tính cho an toàn. Tôi gặp Peggy vài lần những lúc ra vùng quê, nó chạy đều đều, đẹp mắt, trông rất vui sướng và hài lòng. Tôi cũng mừng cho Peggy, nó xứng đáng có một chỗ tử tế. Sau khi Peggy rời chúng tôi, một con ngựa khác đến thế chỗ nó. |
Chú còn non, bị tiếng xấu là |
chuẩn bị ngủ. Đang mơ màng, chợt nghe thấy giọng Ngô Hàm. "Hắn trầm luân, hắn thăng trầm. Các người lại cười nhạo hắn lần nữa," Phương Mộc mở to mắt, Ngô Hàm vẫn giữ dáng vẻ vừa rồi, bất động đứng trước gương. "Các người phải biết rằng, hắn dù có thăng trầm vẫn ở trên cao hơn các người. Hắn vui quá hóa buồn,…." |
Cậu ta xoay nhanh người lại, trong bóng tối, ánh mắt Ngô Hàm lập lòe chói sáng. Tay cậu thoáng giơ lên, chỉ vào giữa phòng ngủ, giọng điệu trầm thấp, hung ác: "Nhưng ánh sáng mãnh liệt của của hắn sẽ đẩy toàn bộ các người vào bóng tối!" Dụ Trần Hi khai ra một chuyện gì thực dễ như trở bàn tay, cô nhăn nhó một lúc, đành thừa nhận mình đang tập kịch. Cô cũng tiết lộ cho Phương Mộc nội dung cơ bản của vở kịch: Đây là một vở kịch đề tài ma quỷ huyễn hoặc, kể về một thợ làm vườn trong vườn ngự uyển của hoàng thất đã thầm yêu công chúa, nhưng vì ngại địa vị chênh lệch, vẫn không dám thổ lộ với công chúa. Sau này giặc ngoại xâm tràn sang, quốc gia chìm đắm trong hiểm nguy, người thợ làm vườn bị ác quỷ dụ dỗ đã bán linh hồn của mình cho quỷ dữ, chàng biến thân thành anh hùng pháp lực cao cường, đại phá quân thù, cứu quốc gia giữa cơn nguy nan. Công chúa và chàng kết duyên vợ chồng, thế nhưng mục đích của ác quỷ khi tiếp cận anh thợ làm vườn là muốn lấy máu của công chúa để mình có thể trở thành bất tử, anh thợ làm vướn bị ác quỷ thao túng đã giết chết công chúa, sau khi tỉnh dậy vô cùng hối hận, được thần linh chỉ dẫn chàng đã móc trái tim của mình để giúp công chúa sống lại, kế hoạch của ác quỷ cuối cùng đã thất bại. Ngô Hàm và Trần Hi được phân vai thợ làm vườn và công chúa. |
Mô tuýp của vở kịch chẳng có gì mới mẻ. |
Phương Mộc nói ra suy nghĩ trong lòng: "Nghe nói còn có cảnh chém đầu?" "Đúng vậy, thế nào, vậy kích thích ha." Trần Hi cười hỏi: "Tớ bị người khác chém đầu, cậu có đau lòng không?" Không đợi Phương Mộc trả lời, mặt của nàng đã tự đỏ trước. |
Phương Mộc cẩn thận đi trên bậc thang bám đầy băng tuyết, lối vào cửa câu lạc bộ là một màu đen u ám, một nam sinh vóc dáng cao ráo nhìn Phương Mộc cảnh giác. Túi nhựa trong tay Phương Mộc chứa đầy đồ ăn thức uống, cậu lững thững bước vào trong kịch trường, cách tấm rèm cửa thật dày, mơ hồ nghe được bên trong có tiếng nhạc và tiếng ngâm nga thật lớn. |
"Thật xin lỗi, đồng môn, bên trong diễn viên đang tập luyện." Người nam sinh cao to nói bằng giọng điệu không cho phép đối phương giải thích. |
"Tớ tới tìm Trần Hi, cô ấy bảo tớ. . . . . ." Phương Mộc giơ túi nhựa lên giữa không trung. |
Nam sinh nhìn nhìn, lại nở nụ cười với Phương Mộc. "Cậu là người nhà đến tham quan hả?" Phương Mộc đỏ mặt, không biết nói gì cho phải. "Vào đi." Nam sinh phất tay. Khốn kiếp, còn "tham quan" nữa, cho là mình đang đóng kịch hả. Phương Mộc lầu bầu, vén rèm cửa đi vào. Trong hội trường khá tối, chỉ mở một dãy đèn phía trước và trên sân khấu. |
Trên sân khấu có vẻ như đang tập một cảnh chiến tranh, một thủ lĩnh có vẻ như là nam chính đang hoa chân múa tay nhảy múa, phía sau là vài người mặc giáp trụ cổ đại, chiến sĩ tay cầm |
thân lớn tuổi. |
Hơn thế, thầy cô là những người có thể giúp đỡ học sinh giải quyết các vấn đề rắc rối và bảo vệ chúng khi gặp khó khăn. |
........... CÁCH © ÍẢI QuyỂT TỚĐ ẤH ỎI THẬT TưyỆT v đ l! aiÁ O V IÊ N CÁC TH Ẩy CÔ LUÔN CHỦ NHIỆM. •. BIẾT £>IỂU & ì LÃ NỀN I Â U UÀ LẢM M A ..-........ ss cách để tôn trọns nsơòi khác 47 Robert Frost "Tôi không phải là một người thầy nhưng tôi biết khơi dậy hơn trách nhiệm." "Tình |
trát vữa và những căn lán vách che của họ là biệt thự ngoại ô, đặt cho chúng những cái tên dễ thương như “Mũi Boong” và “Nhà Tranh”, họ gọi những con đường của họ là hẻm, ngõ và đường mòn cho hợp với không gian rừng làng mà họ muốn tạo ra. Giấc mơ lý tưởng của họ là tạo ra một khu làng nhiệt đới Anh Quốc theo kiểu Montmartre [4] : một địa điểm hoàn hảo, nơi bạn có thể vẽ một chút tranh, viết một chút văn và uống rượu thật nhiều. |
Họ tự coi mình là những chiến binh đang gắng sức thực hiện những nỗ lực cuối cùng để chống lại thế kỷ 20. Họ gào rú lên lời cảm ơn từ sáng đến tối vì đã thoát khỏi tính con buôn thành thị đang dần hủy hoại tâm hồn những con người sống trong nó. Họ trần tục, hồ hởi, bướng bỉnh và không theo lề thói xã hội thông thường, tò mò không ngừng nghỉ về hành vi của nhau và khoan dung vô bờ bến. |
Họ đánh nhau bằng nắm đấm, bằng vỏ chai và đồ vật, chứ không bằng luật sư. |
Đa phần bọn họ đã may mắn chết trước khi Đại biến chuyển diễn ra. Đại biến chuyển bắt đầu vào những năm cuối thập của niên 40, thế kỷ 20, khi những cựu chiến binh của Đại chiến Thế giới II ồ ạt rời khỏi Bờ Đông, cùng với những cô vợ mới cưới của họ, như những bầy ong vỡ tổ, đi tìm những vùng đất màu mỡ sinh sôi mới của miền Nam đầy nắng gió, nơi dừng chân để giũ bỏ nỗi nhớ nhà thoáng qua trong họ trước khi giong buồm ra khơi Thái Bình Dương bao la. Và có mảnh đất nào màu mỡ hơn vùng đồi núi thân thiện này, chỉ năm phút đi bộ là ra tới biển, và chẳng có bóng dáng xa lộ đông đúc ồn ào nào cản trở họ tạo ra những thằng cu, con nhóc mới. |
Vậy nên, những căn nhà ngoại ô, nơi đã từng nồng nặc mùi rượu tự nấu, nơi đã từng luôn tràn ngập tiếng thơ Hart Crane [5] , cứ từng cái từng cái một trở thành nơi chiếm đóng của đội quân xem ti vi và uống Coca . |
Những cựu chiến binh đó, không chút nghi ngờ, đã thích nghi với sự tự do phóng khoáng bản năng của mảnh đất này khá tốt. Nhưng các cô vợ đã cảnh báo với họ ngay từ những ngày đầu rất rõ ràng, rằng sự phồn vinh và tự do là không cùng tồn tại. |
Để có sự phồn vinh bạn cần phải có công việc ổn định, cần có sự cầm cố, có tài sản và bảo hiểm. Và bạn không dám chết cho đến khi tương lai của gia đình đã được đảm bảo. |
Những thằng cu, con nhóc cứ phọt ra từng đứa, từng đứa một. |
Và ngôi trường làng nhỏ bé cũ kỹ đã trở thành những tòa cao ốc mới coong. |
Khu chợ tồi tàn ven biển đã mở rộng thành siêu thị quy mô. |
Và ở Hẻm cây Nhãn, hai biển hiệu được dựng lên. |
Một trong số chúng cảnh báo bạn không nên ăn những ngọn cải xoong mọc hai bên bờ sông, vì nước ở đó đã bị ô nhiễm nặng. |
Những người khai hoang thuở xưa đã ăn chúng hàng năm trời chẳng thấy có vấn đề gì xảy ra. |
George và Jim cũng đã thử, chúng có |
của cây thì là, giọng hát của Frank Sinatra, mùi thơm của hoa kim ngân. |
“Lò sưởi nổ những tiếng lách tách cuối cùng của nó”, John Keats đã viết vào một buổi tối cuối đông 1819. |
Tôi đang ngồi dựa lưng vào lò sưởi, một chân đặt hơi nghiêng trên tấm thảm và chân kia hơi nâng cao hơn tấm thảm một chút... Đó chỉ là những chuyện vặt ... nhưng... có phải tôi đã nhìn thấy cử chỉ tương tự mà bất cứ con người vĩ đại nào cũng đã từng làm khi cái lò sưởi tắt ngấm, nó đã trở thành một niềm vui thích lớn lao: biết được vị trí mà Shakespear đã ngồi khi ông bắt đầu “Tồn tại hay không tồn tại”. Hãy hình dung một bức ảnh chụp nhanh Gotama đang ngồi dưới cây bồ đề, hay bộ phim video quay cảnh Hoài Nhượng đang đi xuống con đường đầy bụi bặm để đến núi Tào Khê. |
Phần ghi chép nguyên văn đã thay thế tính duy nhất không thể lặp lại của những giờ phút này bằng những sự miêu tả được cách điệu hóa, được viết sau nhiều năm xảy ra sự việc. |
Rồi chúng ta sẽ thấy những bản văn này không chỉ giải quyết được những vấn đề trừu tượng về bản chất của sự tồn tại, mà còn giải quyết được những vấn đề cụ thể được đưa ra bởi loài sinh vật đáng ngạc nhiên hiện đang có mặt ở đây. |
Một bức ảnh Đức Phật duy nhất bị mờ đã hé lộ một điều gì đó về những bức tượng tinh xảo cùng những bức tranh cuộn tròn. Mặc dù tấm ảnh đầu tiên đã được chụp sau cái chết của Keats vài năm, nhưng nhà thơ đã có một sự dự báo về hiệu quả của nghệ thuật chụp ảnh. Trong khi tranh và tác phẩm điêu khắc tìm cách thể hiện những gì là chủ yếu và đang tồn tại trong những vật thể này thì một tấm ảnh lại là dấu vết của những gì đang lẩn tránh và không thể lặp lại. |
“Để định rõ thực tại”, Barthes tiếp tục, Đạo Phật nói sunya là sự trống rỗng, nhưng tốt hơn vẫn là tathata: sự kiện của việc trở thành cái này, trở thành cái kia, và đến mức như thế. Tat, theo tiếng Phạn nghĩa là cái đó, làm cho người ta nghĩ đến cử chỉ của một đứa bé đang dùng tay chỉ rõ một điều gì đó và nói: Ta! Da! Ta! |
Những gì có vẻ khác thường đối với tôi hóa ra lại là những gì ngẫu nhiên nhất. Sự đồng nhất với “cái tôi” tỉnh táo này, vốn được cho là hết sức ngu đần và bướng bỉnh, xuất phát từ ý thức của việc trở thành cái này thay vì cái kia, là tôi thay vì là anh, bắt nguồn từ vô số những ảnh hưởng, lựa chọn, sự cố, thuộc tính và hoàn cảnh. Mỗi bước đi có ý nghĩa trong cuộc đời đều phân biệt tôi khác rất nhiều so với những người khác. Vì mỗi bước đi có thể là một bước mà mọi hoàn cảnh đều có thể ngăn chặn hoặc là một bước mà tôi không chọn để đi, từng sự khác biệt nhận định tôi là cần thiết đã không được xảy ra. |
Do vậy bản thân những cảm nhận khác thường mang tính thăm dò này là một |
là ba mươi nhăm, mọi đợt được miễn, nhưng lần này vẫn vào diện tuyển quân cho đủ chỉ tiêu của huyện, mặc dù ông Lưu Văn Ngao khi đó đang là chủ tịch xã. |
Riêng thằng Ngộc, em thứ năm của Ngạch, ngày bé trẻ con trong làng vẫn gọi đùa là Ngốc vì cậu chàng chuyên đi mang vác và hầu tụi con gái. Đi học, Ngộc chữa giấy khai sinh, đổi tên là Ngọc, Lưu Bích Ngọc, tên như đàn bà. |
Ngộc to béo như hộ pháp, nhưng bao nhiêu lần đi khám tuyển bộ đội đều bị loại. Không phải vì Ngộc có chân trong Ban chấp hành Đoàn xã, là trung đội trưởng dân quân, được địa phương giữ lại, mà vì lần nào khám tuyển, huyết áp và mạch đập của Ngộc cũng vọt lên đùng đùng. |
Có lần huyết áp tới 200/120, nhịp tim tăng hơn 100. Thì ra từ mấy năm nay, Ngộc đã có một bí quyết để đánh lừa các bác sĩ tuyển quân: Trước khi đi khám Ngộc uống một ly rượu pha với mấy giọt nhựa xương rồng, thế là huyết áp, nhịp tim tăng vù vù. |
Thủ đoạn trốn nghĩa vụ quân sự của Ngộc quả là lợi hại. |
Đám thanh niên trai tráng đi hết, giữa một biển đàn bà con gái ở thôn quê, Ngộc trở thành của hiếm, mì chính cánh. Đi dân công, đi đắp đê, đi tập dân quân, đi lấy phân xanh trong tít vùng núi đá Cầu Dậm, một mình Ngộc chăn dắt hàng chục vợ bộ đội, và một đàn gái tân đang khao khát mùi đời. |
Giống như Phèng Cửu Tựu, ông Đội cài cách ngày trước, có tối Ngộc ngủ liền với ba cô. |
Ông Tựu thời cải cách phải dùng quyền lực dùng chuyên chính đế ép buộc, cưỡng đoạt, còn Ngộc bây giờ là của quí hiếm, là cái cọc cỡ bự để các ả trâu tự tìm đến. |
Rõ ngược đời mười mươi mà lại là chuyện trăm phần trăm có thực. |
Có trường hợp hai cô, cùng đánh ghen vì Ngộc. |
Hoá không khảo mà xưng. |
Đó là trường hợp hai chị em cô Lành, cô Nhi con dì con già, cả hai mới cưới được một tuần thì chồng cùng đi chiến trường. Gái vừa chớm hơi trai, xa chồng biền biệt, lại gặp Ngộc tán tỉnh dẻo mỏ, không kìm giữ được, cả hai nàng cùng có chửa. |
May mà Ngộc có bố là chủ tịch xã, nên vụ việc được ém nhẹm đi ngay. |
Hai cô Lành, Nhi được gửi ra Hà Nội nạo thai chui. Ông Lưu Văn Ngao thấy mình bị tai tiếng, có thể khoá bầu sắp tới rớt chức chủ tịch, đành bấm bụng đẩy một lúc hai thằng con đi bộ đội. |
Lần khám tuyển ấy các bác sĩ từ Quân lực Trung ương điều về, nên mánh khoé uống nhựa xương rồng của Ngộc bị lật tẩy. |
Ngộc là trường hợp duy nhất bị khám lại. |
Kết quả Ngộc khoẻ nhất làng. Ngộc và Cải đều xếp sức khoẻ loại A. Ngay tuần sau, làng Động tiễn mười bẩy tân binh lên đường. |
Như đã được trù tính từ trước, hai con trai ông chủ tịch Ngao thuộc diện quân số do tỉnh quản lý. Sau hai ngày tập trung, Ngạnh Vẩu được phiên chế vào đơn vị huyện đội, chuyên đi tuyển quân ở các xã. Ngộc về tiểu đoàn cao xạ tỉnh đội. |
Ưu ái như thế, ngang loại "gáo" vàng, con ông cháu cha còn gì. |
Bọn Cải, dân ngu cu đen, mười lăm trai tơ làng Động, cùng mấy trăm tân binh các xã, ngay hôm sau, được một đoàn xe tải nguỵ trang như rừng, đưa thẳng ra mặt trận. *** Làng Động sau đợt tổng động viên cuối năm 1972 ấy, hầu như chỉ còn rặt trẻ con, người già và cánh đàn bà con gái. |
Đàn ông, một số ít thoát ly làm việc ở các cơ quan nhà nước công trường xí nghiệp, còn lại bao nhiêu vét hết ra chiến trường. Mọi công việc nặng nhọc như cày bừa, cấy gặt, đắp đê, đào mương, đi dân công, lợp nhà, tát ao, ma chay, tạp dịch… đều do cánh đàn bà con gái, mà họ tự giễu bằng hai từ "thị mẹt" đảm nhiệm. Hiếm hoi lắm ban quản trị hợp tác xã và một hai đội sản xuất mới có vài anh "cu ngảu", tức những người được gọi là đàn ông. |
Họ cũng có thêm một cái tên mới là "mì chính cánh", loại bột ngọt gia vị chỉ cần dính mấy hạt vào đầu que tăm là nước canh ngọt lừ, hiếm hoi và đắt giá vô cùng. |
Gọi là "mì chính cánh" cho oai, chứ bọn "cu ngảu" làng Động, thực chất là bọn đàn ông khoèo chân hở rốn, hoặc đã quá tuổi hoặc không đủ tiêu chuẩn ra mặt trận. Đó là anh Thím chột, uỷ viên kiểm sát Hợp tác xã, anh Lì khèo chủ hiệu may đầu làng, ông Tư Lắp, kế toán trưởng, chú Song Lé đội trưởng thuỷ lợi, ông Ngao rỗ, chủ tịch xã… Nổi bật trong số mì chính cánh này có lẽ là anh Tư Cục. |
Tuy đã tứ tuần, tay trái oặt ẹo như dải khoai nước, tai phải nghễnh ngãng, nhưng Cục lại có cái "phom" cao to, bộ mặt hao hao Tây lai, nhìn kỹ thấy còn bảnh ra phết. |
Vả lại, Cục đang là đàn ông độc thân. |
Từ ngày Bính bị bom chết, khối đám gọi Cục cho không con gái, nhưng thương vợ, xót con, Cục nhất quyết ở vậy. Sau đợt Công và Cải, hai thằng con lớn đi chiến trường, lý lịch Cục thêm vài điểm đỏ, được tổ chức tín nhiệm cho đi học cảm tình, đối tượng, sắp đặt vào chân Phó chủ nhiệm hợp tác xã phụ trách khu chăn nuôi. Cái tên Phó Cục bắt đầu được người ta gọi, lâu dần thành quen. |
Thật lạ hoá ra sông có khúc, người có lúc. Cái thời cơ hàn của Cục đã qua. Hết xuống chó rồi, giờ là lúc đời Cục lên voi. Lên voi ngay trong những năm tháng chiến tranh khốc liệt, cả làng Động rỗng rễnh như ổ trứng gà bị chuột tha trộm, như vò khoai khô bị rút hết ruột, mới kỳ lạ chứ. |
Làm cái anh phó chủ nhiệm phụ trách chăn nuôi như Cục, tưởng quyền rơm vạ đá hoá ra lầm to. Lắm quyền nhiều lực ra trò đấy nhé. Xã viên tranh nhau công điểm, một ngày công ba lạng, năm lạng thóc, kệ các thị mẹt. |
Cục thuộc diện cán bộ, nghiễm nhiên mỗi vụ cũng vài tạ thóc. |
Có người phơi khô quạt sạch gánh đến tận nhà. |
Đó là mối lợi nhỏ. |
Trại lợn vài trăm con, khu ao cá vài mẫu, lò ấp vịt mấy ngàn quả trứng một vụ… mới là lợi lớn. Xuất mổ một tấn thịt cho mậu dịch, bét nhất cũng được lại quả cái thủ, bộ lòng, tim gan. Anh chị cán bộ huyện xuống xin phân phối hữu nghị một con lợn về nuôi. |
Xong ngay. Tớ ký, nhưng cũng phải có đi có lại đấy nhé. Thế là xoàng nhất cũng phải cho cái phiếu mua tút thuốc Sông Cầu, cái phích Rạng Đông, gói chè Thanh Hương, hoặc xuỳ ra mấy mét phiếu vải, bìa tem thực phẩm. Cánh hẩu hơn thì cho cái phiếu mua vài nghìn gạch, tạ xi măng, vài chục cân sắt thép, hay cái đài Orionton, tấm vỏ chăn con công Trung Quốc, cái xe đạp Thống Nhất hay Vĩnh Cửu… Thời buổi mọi thứ khan hiếm như vàng, chỉ cần có một tí quyền, nắm một chút vật tư, lương thực, thực phẩm để trao đồi, phân phát là đời lên hương ngay. Nhà Cục từ ngày có tí chức, chẳng lúc nào thiếu nước mắm ngon, mì chính, xà phòng, đường sữa, thuốc lá, chè Thanh Hương. |
Bà Cử Phúc nhiều lần giấu Cục bảo con Ruộng mang cho bớt ông bà ngoại nó, cho đỡ phải tội. Nghĩ mà thương hại thằng Công, thằng Cải. |
Mùa đông cuốc bộ đi học từ tờ mờ đất, xa bẩy tám cây số, không có nổi một đôi dép cao su, một cái áo sợi mông. |
Bụng lúc nào cũng lép tận xương, sôi òng ọc. Bây giờ thằng Cách, con Ruộng sướng hơn nhiều. |
Lên chức Phó một năm, Cục đã mua được cho hai anh em chiếc xe đạp Thống Nhất để lai nhau đi học. |
Cũng là bổng lộc cả đấy. |
Phân phối hữu nghị cho bà Trưởng phòng Thương nghiệp huyện hai con lợn giống, bà ấy cho cái phiếu xe đạp cung cấp. |
Rõ là, có đi có lại thật toại lòng nhau. |
Đó là mối lợi vật chất. Nhưng cái lợi tình ái mới là mối đại lợi, mới thực sự đưa đời Cục lên voi. |
Ngẫm ra tay nào đặt cái tên "mì chính cánh" kể cũng thâm thuý thật. Cục là loại "mì chính cánh" nhãn hiệu "hai tô" của làng Động. |
Đi đến đâu Cục cũng thấy ánh mắt đàn bà nhìn mình thèm thuồng. |
End of preview. Expand
in Data Studio
README.md exists but content is empty.
- Downloads last month
- 32