text
stringlengths
0
3.31k
Không có thỏa thuận nào trên các vùng biển trong đó các quốc gia được đền bù vì không đánh bắt cá.
Điều đó diễn ra trên đất liền, nơi những cánh rừng mưa ở Nam Mỹ và Châu Phi, những người chủ đất được trả tiền để không chặt cây.
Và tổ chức Bảo tồn Quốc tế đã thực hiện một cơ số các thỏa thuận đó.
Vì vậy tôi đến tổ chức Bảo tồn Quốc tế đưa họ vào cuộc trong vai trò cộng tác và thực hiện quá trình nhằm đánh giá nguồn lợi thủy sản, để quyết định xem Kiribati nên được đền bù bao nhiêu, số lượng các loài cá ở đó ra sao, rồi mang đến một nhóm các đối tác khác -- như chính phủ Australia, chính phủ New Zealand, ngân hàng thế giới.
Quỹ Oak và Tạp chí địa lý Quốc gia cũng là những nhà tài trợ lớn.
Về cơ bản, chúng tôi đã thiết lập một khu bảo tồn với ý tưởng ủng hộ tiền bạc để trả một khoản thù lao tương đương với lượng cá đáng lẽ sẽ bị đánh bắt cho quốc gia rất nghèo này để họ giữ cho khu vực không bị đụng đến.
Khi đi được nửa đường thực hiện tiến trình này, tôi gặp tổng thống Kiribati, Ngài Anote Tong --
ông là một nhà lãnh đạo rất quan trọng, một người đàn ông thật sự có tầm nhìn xa trông rộng -- khi tôi tiếp cận ông ấy, ông đã bảo tôi hai điều.
Ông nói, "Greg này, có hai việc tôi muốn anh làm.
Một là, hãy nhớ tôi là một chính khách, vì thế anh hãy đi làm việc với các bộ trưởng của tôi và thuyết phục người dân Kiribati rằng đây là ý tưởng tốt.
Thứ hai, tôi muốn anh tạo ra các nguyên tắc sẽ trường tồn hơn nhiệm kỳ tổng thống của tôi.
Tôi không muốn thực hiện việc như thế này nếu nó sẽ bị bỏ đi sau khi tôi rời vị trí."
Chúng tôi đã có sự lãnh đạo rất mạnh mẽ, một tầm nhìn rất tốt và nhiều khoa học gia, nhiều luật sư đã tham gia vào.
Rất nhiều bước đã được tiến hành để làm xong việc đó.
Về cơ bản bởi vì Kiribati nhận ra rằng làm việc này là giúp cho lợi ích của chính họ.
Họ nhận ra rằng đây là một nguyên tắc phổ biến rằng họ đã tìm ra cách làm việc với cộng đồng nhằm bảo tồn nguồn lợi tự nhiên.
Và rồi vào năm 2002, khi mọi sự của việc này đã chín muồi, bỗng nhiên sự kiện tẩy trắng san hô đã xảy ra ở Quần đảo Phượng hoàng.
Đây là nguồn tài nguyên chúng tôi đang định cứu, và hóa ra nó đã trở thành sự kiện nóng nhất chúng tôi từng ghi nhận.
Đại dương đã nóng lên, như nó vẫn thi thoảng xuất hiện trong lịch sử, và cái nồi lẩu đó được tạo thành và quây lại ngay khu vực Quần đảo Phượng hoàng, trong sáu tháng.
Nhiệt độ lên cao hơn 32 độ C trong sáu tháng. Về cơ bản, nó đã giết 60% lượng san hô.
Đột nhiên khu vực chúng tôi đang bảo vệ giờ bỗng dưng chết, ít nhất là những khu vực san hô.
Dĩ nhiên các khu vực sâu thẳm và diện tích mặt nước không bị ảnh hưởng, nhưng san hô, thứ mọi người muốn nhìn vào, lại gặp rắc rối lớn.
Ồ, tin tốt là nó đã phục hồi và phục hồi nhanh, nhanh hơn bất cứ rặng san hô nào chúng tôi từng thấy.
Tấm ảnh này mới được chụp bởi Brian Skerry vài tháng trước khi chúng tôi quay lại Quần đảo Phượng hoàng và khám phá ra rằng nhờ diện tích được bảo vệ và những tập đoàn cá mạnh khỏe giúp tảo không phát triển quá độ và giúp phần còn lại của rặng san hô phát triển tốt, san hô đang bùng nổ, đang bùng nổ trở lại.
Việc này gần giống như một người nhiễm nhiều bệnh, rất khó để khỏe lại, bạn có thể chết, nhưng nếu chỉ phải lo một bệnh, bạn có thể khỏe hơn.
Đấy là câu chuyện liên quan đến sự tăng nhiệt độ do biến đổi khí hậu.
Đấy là mối đe dọa duy nhất, tác động duy nhất mà rặng san hô phải đối mặt.
Không có đánh bắt cá, không có ô nhiễm, không có phát triển ven biển, và rặng san hô có điều kiện phục hồi hoàn toàn.
Giờ tôi nhớ lại bữa tối tôi đã ăn với ngài Bộ trưởng Bộ ngư nghiệp 10 năm trước khi chúng tôi lần đầu tiên đưa vấn đề này ra và tôi đã rất háo hức trong bữa tối ấy tôi đã nói, "Ồ, tôi nghĩ rằng một cộng đồng hướng tới bảo tồn có thể bao trùm ý tưởng này, bộ trưởng."
Ộng ấy dừng lại, nắm tay vào nhau và nói, "Phải, Greg, nhưng ý tưởng sẽ phải được đưa thành chi tiết," ông nói.
Chắc chắn nó đã làm được việc ấy.
Mười năm qua, hết chi tiết nọ đến chi tiết kia bao hàm từ việc thiết lập pháp lý, cho tới các khám phá nghiên cứu đa dạng, các kế hoạch viễn thông, như tôi đã nói, các đội luật sư, biên bản ghi nhớ thành lập nên Hội đồng Ủy thác của Quần đảo Phượng hoàng.
Và giờ chúng tôi đang trong quá trình gây quỹ đầy đủ.
Kiribati đã ngừng các hoạt động khai thác ở trạng thái hiện tại trong khi chúng tôi gây quỹ.
Chúng tôi vừa mới có cuộc họp của Hội đồng Ủy thác PIPA ba tuần trước.
Nó là một thực thể được xây dựng và vận hành với đầy đủ chức năng để thỏa thuận chứng chỉ đánh bắt ngược cho quốc gia.
Và Hội đồng Ủy thác PIPA giữ chứng chỉ đó và trả cho quốc gia khoản tiền tương ứng.
Nó là một hệ thống rất căn cơ, rất vững bền và được lên kế hoạch tốt. Và nó là một hệ thống từ dưới lên trên, điều rất quan trọng là hệ thống này làm việc từ dưới lên trên để bảo đảm công việc.
Các điều kiện cho sự thành công được liệt kê ra ở đây.
Các bạn có thể tự đọc chúng.
Nhưng tôi sẽ nói điều quan trọng nhất trong suy nghĩ của tôi đó là hoạt động trong phạm vi các lực lượng thị trường của hoàn cảnh.
Và điều đó đảm bảo rằng chúng ta có thể tiếp tục theo hướng này nó sẽ giúp mang lợi ích cho chính Kiribati cũng như lợi ích cho cả thế giới.
Tôi sẽ trình bày slide cuối cùng, làm thế nào để chúng ta nhân rộng điều này?
Làm thế nào chúng ta hiện thực hóa giấc mơ của Sylvia?
Rốt cuộc chúng ta dẫn việc này đi đến đâu?
Đây là Thái Bình Dương với các khu vực được bảo vệ và các vùng bảo tồn rộng lớn.
Như bạn có thể thấy, chúng tôi có các vùng đánh dấu trên đại dương này.
Tôi vừa mô tả cho các bạn một câu chuyện đằng sau khu vực hình chữ nhật ở chính giữa, đó là Quần đảo Phượng hoàng, những mỗi điểm đánh dấu xanh trên đó đều có câu chuyện của chính mình.
Và điều chúng ta cần làm bây giờ là khi nhìn toàn bộ Thái Bình Dương trong toàn cảnh của nó và tạo một mạng lưới các khu vực được bảo vệ trên Thái Bình Dương để chúng ta có đại dương lớn nhất trên hành tinh được bảo vệ và tự duy trì bền vững qua thời gian.
Cảm ơn rất nhiều.
(Âm nhạc) Mặt trời chiếu rọi trên kia xuống đây trời chỉ dưới 10 độ Giờ đây tôi đang đến một nơi nơi những đường phố được dát vàng Nơi sẽ có hai con tàu chạy -- kề cạnh bên nhau Một vài con tàu đang ra khơi Hai con tàu đang chạy -- kề cạnh bên nhau Tôi sẽ bắt con tàu cao tốc đó như phần thưởng của tôi trên trời Rất nhiều phòng trong nhà cha bây giờ -- Ôi Đấng tối cao, chỉ có một phòng cho Người và con Rất nhiều phòng trong nhà cha bây giờ -- Chỉ có một phòng cho Người và con Không nỗi buồn và không phiền muộn Ôi Đấng tối cao của con thắng lợi của Jesus ngọt lành Chỉ có một vinh quang từ mặt trăng -- Ôi Đấng tối cao, một vinh quang khác từ mặt trời Một vinh quang từ mặt trăng và một vinh quang khác từ mặt trời Tôi sẽ để lại thân xác này phía sau khi đức Chúa Jesus đến Cảm ơn mọi người nhiều.
(Vỗ tay)
Ở vài thời điểm trong cuộc sống, hầu hết chúng ta đều sẽ bị tổn thương.
Bệnh nhân Katy của tôi lên kế hoạch cho đám cưới của mình khi còn học cấp hai.
Cô sẽ gặp được chồng tương lai ở tuổi 27, đính hôn một năm sau đó, và kết hôn vào năm kế tiếp.
Nhưng khi Katy 27 tuổi, cô ấy không tìm được bạn đời.
Cô ấy phát hiện một khối u ở ngực.
Trải qua hàng tháng trời hóa trị khắc nghiệt cùng những ca phẫu thuật đau đớn, để ngay khi sẵn sàng trở lại với hẹn hò, một khối u khác xuất hiện ở phần ngực còn lại, và cô ấy phải bắt đầu lại mọi thứ một lần nữa.
Dù vậy, Katy đã hồi phục, và sẵn sàng để tiếp tục tìm chồng, ngay khi hàng lông mày của cô mọc trở lại.
Khi hẹn hò lần đầu ở New York, bạn cần nó để bộc lộ mọi cảm xúc.
(Cười) Nhanh chóng, cô ấy gặp và phải lòng Rich.
Mối quan hệ diễn ra như cô kỳ vọng.
Sáu tháng sau, sau một cuối tuần nồng cháy ở New England, Rich đặt bàn ở nhà hàng yêu thích của họ.
Kathy biết anh ấy sẽ cầu hôn. và không thể kìm nén sự hân hoan.
Nhưng Rich không hề cầu hôn,
Anh ta nói lời chia tay.
Dù dành sự quan tâm sâu sắc cho Katy, anh ấy không hề yêu cô.
Katy vỡ vụn.
Trái tim cô thực sự tan nát, và giờ phải đối mặt với quá trình hồi phục khác.
Năm tháng sau khi chia tay, Kathy vẫn không thể ngừng nghĩ về Rich.
Trái tim cô vẫn rất đau đớn.
Câu hỏi đặt ra là: Tại sao?
Tại sao người phụ nữ mạnh mẽ và quyết đoán này lại không thể gợi lại nguồn cảm xúc tích cực đã giúp cô vượt qua bốn năm điều trị ung thư?
Tại sao rất nhiều người chúng ta phải chật vật khi cố để chữa lành trái tim tan vỡ?
Tại sao phương thức thích ứng đã giúp ta vượt qua vô vàn thử thách trong cuộc sống lại vô dụng trước một trái tim bị tổn thương?
Trong suốt 20 năm điều trị bệnh nhân, tôi đã thấy nhiều người từ nhiều độ tuổi và hoàn cảnh đối mặt với nhiều trạng thái tan vỡ, và điều tôi học được là: Khi trái tim ta tan vỡ, bản năng mà bạn thường dựa vào sẽ được khơi dậy và một lần nữa khiến bạn đi sai đường.
Bạn chỉ đơn giản là không thể tin những gì tâm trí đang nói cho bạn nghe.
Ví dụ, ta đều biết từ các nghiên cứu về người đau khổ rằng nhận thức rõ ràng về lý do kết thúc mối quan hệ là rất quan trọng để có thể bước tiếp.
Theo thời gian, khi có được lời giải thích thẳng thắn và chân thành giống như điều Rich đã làm với Kathy, chúng ta lại khước từ chúng.
Tan vỡ tạo ra một nỗi đau về cảm xúc, và tâm trí bảo ta rằng lý do đằng sau chắc chắn phải rất phức tạp.
Và bản năng đó mạnh mẽ đến độ, nó khiến cho phần lý do hợp lý nhất của chúng ta trở nên bí ẩn, dựng nên những giả thuyết lớn lao vốn dĩ không hiện hữu.
Kathy khăng khăng rằng có điều gì đó đã xảy ra trong cuối tuần hẹn hò với Rich khiến anh ấy rời bỏ mối quan hệ này, và cô bị ám ảnh về việc tìm ra lý do đó.
Và cô ấy dành vô số thời gian hồi tưởng lại từng phút của kỳ cuối tuần ấy, để tìm lại trong ký ức một manh mối vốn không tồn tại.
Tâm trí của Kathy đánh lừa cô ấy.
Nhưng điều gì đã khiến cô ấy làm điều đó trong suốt hàng tháng trời?
Trái tim tan vỡ thì giả dối hơn ta tưởng.
Có một lý do khiến ta bước tiếp thời kì hỗn loạn này đến thời kì hỗn loạn khác. thậm chí, ngay cả khi biết nó sẽ làm ta cảm thấy tệ hơn.
Nghiên cứu về não bộ cho thấy việc rút khỏi tình yêu lãng mạn kích hoạt trong não chúng ta cùng một cơ chế như khi người nghiện phải cai các chất như cocaine hoặc opioid.
Kathy đã trải qua quá trình rút lui.
Và vì cô ấy không thể có heroin từ việc ở cạnh Rich, vô thức đã chọn methadone của ký ức cô với anh ta.
Bản năng nói với cô cô đã cố gắng để giải quyết một bí ẩn, nhưng những gì cô ấy thực sự làm là vật vã tìm thuốc.
Đây là điều làm cho đau lòng rất khó chữa.
Người nghiện biết rằng họ đang nghiện.
Họ biết khi nào họ đang chích.
Nhưng người có trái tim tan vỡ lại không.
Nhưng giờ thì bạn biết rồi đấy.
Và nếu tim bạn tan vỡ, bạn không thể phớt lờ nó.
Bạn phải công nhận nó, như sự thôi thúc không thể cưỡng lại, với mỗi lần nhớ lại, mọi tin nhắn bạn gửi, mỗi giây bạn dành để theo dõi người cũ trên mạng xã hội, bạn chỉ đang nuôi cơn nghiện, làm nỗi đau thêm sâu và làm con đường đến sự chữa lành thêm phức tạp.