instruction
stringclasses
1 value
input
stringlengths
0
28.9k
output
stringlengths
6
291k
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
周大哥周二哥周三哥看过了也就回去了。 周母没亲自过来,从他们那打听了这事。 “那狗真不错,要是有的话,咱家也能养一条,看家护院的好手。”周三哥实话实说道。 那狗太精神了,它仿佛能听得懂人话一样。 “咱家养什么狗,说起来老四那边养一条倒是不错。”周母听完那条狗真是好的后,这么说道。 虽然养狗也是费粮食,不过关键是能够看家护院啊。 老四家里就他一个男人,之前没退下来那也没人敢放肆,但是现在退下来了,那家里的男人可就少了点。 大娃他们虽然都是儿子,但是现在还小呢,不顶事,至于老四家的那个,那也是派不上的,所以养一条在家里镇着的确是非常不错的选择。 周母这点还是赞同的。 为此吃了午饭还亲自过来看了一遍,有飞鹰在,周母甚至连门都进不去,嘴上喊着大娃二娃的,但是心里却很满意飞鹰看家的表现。 “嫲嫲来了。” 大娃就出来了,吃得一嘴油。 中午吃煮番薯,配着粉条炖肉,吃得他非常满意。 “飞鹰,这是嫲嫲,自家人哦。”大娃跟飞鹰说了声,飞鹰这才退开让周母进去。 “真是不错。”周母非常满意道。 “那是当然,飞鹰可是很聪明的。”大娃说道,然后看向飞鹰:“飞鹰你回去吃饭吧。” 周母就看到了,飞鹰的饭盆竟然是一个新的瓷盆子,而且上边竟然还是肉粥! 周母一下就瞪大了眼了:“飞鹰就吃这个?” “是啊,飞鹰刚来家里,肯定要吃点好的。”大娃不在意道。 他是非常乐意给飞鹰吃点好的。 周母心想吃点好的,这人都没这条狗吃得好啊! 大米瘦肉粥! 周母就进来了,林青禾周青柏正带着二娃三娃在吃番薯呢,煮番薯配着一盘粉条炖肉,味道非常不错。 “娘你吃过没有。”林青禾招呼道。 “吃过才来的。”周母道。 “大娃,去跟你嫲嫲搬张凳子坐。”林青禾说道。 大娃就去搬凳子来了:“嫲嫲你坐吧。” 周母就坐下来了,说道:“飞鹰就吃大米瘦肉粥啊?” 林青禾说道:“娘你问你儿子吧,他给做的,我自己都没得吃呢。” 一句话就把周母的话都堵回去了,明明就是她煮的啊,但是耍起锅来一点压力都没有。 周青柏看向他娘道:“以前飞鹰跟我的时候,救过我两次,娘你不要可惜这点米肉。” 周母哪里知道这其中还有这缘故? 不过就算知道了,那也是不觉得一条狗需要喂肉吃啊。 “没有时常喂肉,那也不过一两肉而已。”周青柏说道。 一两肉就不是肉了吗,你大嫂你三弟妹现在都怀着孩子都没肉呢! 但对于这最小的老儿子,周母也就什么都没说了,道:“过日子还是要精细些的,以后日子还长着呢。” “知道的,娘你放心。”周青柏点头道。 周母也没多久,待了一会也就回去了。 周青柏这才看向他媳妇。 林青禾理所当然道:“以后这种事都得你应付,当然要是你不想过安生日子的话。” 周青柏再次认识到他媳妇的另一面,实在是聪明又狡诈,如同一只修炼成精的狐狸。 林青禾吃了三个番薯就饱了,还喝了点粥汤,碗筷就交给他去洗,她继续回去织毛裤。 同时还有点忧愁,没办法,卖肉的事情她到现在还没跟周青柏交底呢,而且照着她这阵子对周青柏的了解,他是绝对不会让她干这买卖的。 但是她有空间啊,她哪里舍得放着这么好赚钱的机会不赚?而且她闲着也是闲着,总得给自己找点事做不是吗。 虽然远了点,不过现在有自行车了,还是很方便的,而且一点不耽搁她做饭的功夫。 不过周青柏那性子必然不会允许。 这就叫林青禾纠结了。 周青柏不知道她纠结,刷好了碗筷就回来了,现在大娃他们有了飞鹰,都巴不得跟飞鹰玩呢,不会进来打搅。 林青禾就看着他过来坐到她身边,一副要跟她好好聊聊的样子。 “有啥事你说。”林青禾瞥了他一眼,哼了声说道。 周青柏其实就是想跟他媳妇亲近亲近,虽然她对他衣食住行照顾得无微不至,但是总感觉少了点什么。 她好像在躲着他,他并不明白她在躲啥,毕竟孩子都三个了。 虽然这几年来他回家的日子加起来都没一个月,不过夫妻间也没什么过不去的坎,以后他肯定会好好补偿她的。 “媳妇儿,你有心事。”周青柏看着她道。 林青禾白了他一眼,心想我有心事还不是因为你,嘴上道:“我现在吃好喝好的,儿子懂事男人上进,我有啥心事。” 这是气话了。 “有啥不痛快的别对自己,你打我出出气也行。”周青柏认真说道。 林青禾道:“没啥不痛快的,你别打搅我,忙你的去,要实在没事干,那就上山看看有没野兔子打一只回来。” “好。”周青柏叹了口气,也就外出了。 林青禾白了他一眼,周青柏站着没动,就等她说话,林青禾看他,一脸你愣着干嘛,不是要走了吗。 周青柏也就出去了,看他背影还有点消极的意思。 林青禾没好气吐槽道:“整得好像我欺负了你似的,也不知道谁欺负谁!” 大概是知道她心情不大好是因为他,虽然他也不知道自己哪里犯了错,周青柏上了一趟山就想弄点好的回家了。 大概是上天锤炼,真叫他打了一只大兔子。 差不多得有四斤左右,这个重量在这个年代那真算得上是肥兔子了,不过夏收或者秋收的时候要是能在麦地里抓到,那兔子能差不多六七斤重,是名副其实的大肥兔子! 不过那很不好抓就是了。 这只兔子就被林青禾给做成了一盆红烧兔肉,一家子都吃得格外满意。 林青禾的郁气也被吃进肚子里了,所以脸色好看了不少。 就是晚上睡觉的时候,还是不打算跟他一个地儿。 抱着三娃就睡另一边去了,明摆了是要他跟大娃二娃睡的。 周青柏心里叹了口气,他媳妇还是没放下心结啊。
Ba ông anh chỉ qua nhìn một chút rồi quay về Chu gia. Bà Chu không đích thân đi mà hỏi thăm tình hình từ mấy người họ. Anh ba Chu ăn ngay nói thật: “Kể ra nuôi chó cũng tốt, nhà mình nuôi một con cũng được ấy chứ, biết giữ cửa trông nhà đảm bảo an toàn.” Con chó kia quá khôn, làm như nó nghe hiểu tiếng người. Bà Chu vừa nghe con trai khen nuôi chó tốt thì liền nói: “Nhà ta nuôi chó làm gì? Nhưng thằng tư nuôi một con thì cũng không tồi.” Tuy rằng tốn lương thực thật đấy nhưng quan trọng là giúp giữ nhà. Trong nhà thằng tư chỉ có mình nó là đàn ông, lúc trước khi nó còn trong quân ngũ thì đố ai dám tới làm càn, nhưng giờ nó xuất ngũ rồi không ai biết trước được chuyện gì có thể xảy ra. Ba thằng con trai vẫn còn nhỏ, vợ nó đàn bà con gái nhỡ đâu gặp chuyện gì thì cũng chỉ có mình thằng tư chống đỡ. Kể ra thì nuôi một con chó đúng là lựa chọn đúng đắn. Về điểm này bà tán đồng. Vì vậy tới giờ cơm trưa, bà cố tình chạy qua nhà Chu Thanh Bách nhìn một cái. Phi Ứng chắn ngang cửa, bà Chu không thể bước vào trong, chỉ có thể đứng bên ngoài gọi to Đại Oa, Nhị Oa nhưng bà không giận mà lại rất hài lòng với biểu hiện này của Phi Ưng. “Bà nội tớiiii” Đại Oa lao ra, miệng vẫn còn bóng mỡ. Trưa nay ăn khoai lang luộc kèm với miến hầm thịt. Nhìn cái miệng thằng nhãi này là biết đồ ăn ngon cỡ nào rồi. “Phi Ưng, đây là bà nội, người trong nhà nha.” Đại Oa hướng Phi Ưng nói, Phi Ưng lập tức lui lại nhường đường cho bà Chu đi vào. Bà Chu càng thêm hài lòng: “Không tồi, không tồi.” Đại Oa đắc chí: “Đương nhiên rồi, Phi Ưng cực kỳ thông minh.” Sau đó lại hướng về phía Phi Ưng nói: “Phi Ưng quay về ăn cơm đi.” Ánh mắt bà Chu dõi theo phát hiện chậu ăn của Phi Ưng là một cái chậu sứ mới, hơn nữa bên trong đang đựng….cháo thịt!!!! Bà trừng lớn mắt: “Phi Ưng ăn cái này?” Đại Oa không thấy có gì là lạ lùng, thản nhiên đáp: “Đúng vậy, Phi Ưng mới tới mà, phải cho nó ăn ngon một chút chứ.” Bà thầm mắng thế này mà dám kêu một chút, là cháo gạo thịt nạc đó, người còn không có ăn bằng chó! Bà Chu bước vào nhà, thấy hai vợ chồng Chu Thanh Bách cùng Nhị Oa Tam Oa đang ngồi xung quanh mâm cơm. Lâm Thanh Hoà lên tiếng trước: “Mẹ ăn cơm chưa?” Bà Chu: “Ăn rồi mới đi.” Lâm Thanh Hoà: “Đại Oa, lấy ghế cho bà nội ngồi.” Đại Oa liền bê ghế tới rồi nói: “Bà nội ngồi đi.” Bà Chu vừa đặt mông ngồi xuống đã hỏi: “Tại sao lại cho Phi Ưng ăn cháo thịt nạc?” Lâm Thanh Hoà: “Mẹ hỏi cháu trai của mẹ ấy, chúng nó tự lấy, ngay cả con cũng chẳng có phần.” Một câu thành công chặn đứng bà Chu. Cô không muốn tranh cãi căng thẳng về vấn đề này. Chu Thanh Bách nhìn về phía mẹ nói: “Trước kia khi Phi Ưng chiến đấu cùng con đã cứu con hai lần. Một chút thịt thôi mà, mẹ không cần phải tiếc rẻ.” Bà Chu nào biết lại có chuyện như vậy, nhưng kể cả biết rồi thì bà cũng vẫn không cảm thấy nhất định phải cho chó ăn thịt. Chu Thanh Bách: “Cũng không cho ăn thường xuyên, chỗ kia cùng lắm chỉ một hai miếng thịt thôi.” Một hai miếng thịt thì không phải là thịt chắc? Chị dâu cả chị dâu ba của anh đang mang thai mà còn chưa có miếng thịt nào bỏ vào họng kia kìa! Nhưng trước mặt là thằng con trai út, bà đâu nỡ nặng lời, chỉ đành nói: “Vẫn nên tiết kiệm một chút, ngày tháng sau này còn dài.” Chu Thanh Bách gật đầu: “Con biết, mẹ yên tâm.” Bà Chu ngồi lại không lâu, xả một trận rồi quay về Chu gia. Chu Thanh Bách nhìn Lâm Thanh Hoà. Cô nói như chuyện đương nhiên: “Nếu anh muốn nhà cửa yên ổn thì về sau loại chuyện tương tự như này anh tự mình ứng phó.” Chu Thanh Bách một lần nữa phát hiện ra khía cạnh khác của vợ mình, cô thông minh, khôn khéo lại hơi có chút xảo quyệt, thật là tinh ranh như tiểu hồ ly! Lâm Thanh Hoà ăn xong ba củ khoai lang, uống một chén canh là no bụng. Chén đũa giao cho anh dọn rửa, cô tiếp tục sự nghiệp đan lát. Cô vẫn còn đang rầu rĩ chưa biết phải mở lời với anh thế nào đây. Trong tay cô có không gian riêng, ngu gì mà bỏ qua một cơ hội kiếm tiền dễ dàng như vậy, hơn nữa cô rảnh rỗi quá, phải kiếm cái gì đó làm chứ không người cô sắp ì hết cả ra rồi. Tuy đường xá xa xôi nhưng giờ trong nhà đã có xe đạp, đi lại rất thuận tiện, sẽ không ảnh hưởng tới việc cơm nước ngày ba bữa cho các con. Nhưng mà xét theo tính tình của Chu Thanh Bách chắc chắn sẽ không cho phép cô buôn đi bán lại. Biết làm sao đây, Lâm Thanh Hoà rối rắm tít mù. Chu Thanh Bách hoàn toàn không biết cô vợ nhỏ đang xoắn xuýt trong nhà, rửa chén bát xong anh liền đi vào. Hiện tại sự chú ý của mấy đứa Đại Oa đều đặt hết lên người Phi Ưng, sẽ không ai quấy rầy thế giới riêng của hai vợ chồng anh. Lâm Thanh Hoà ngước mắt thấy anh đi vào, tự nhiên mà ngồi sát cạnh cô, dáng vẻ như muốn tâm sự. Cô liếc anh một cái, hừ một tiếng: “Có việc gì anh cứ nói.” Chu Thanh Bách thật ra chỉ muốn thân mật bồi đắp tình cảm vợ chồng. Ăn, mặc, ở, đi lại, cô đều rất chu đáo, không có nửa điểm chê trách nhưng anh vẫn cảm thấy thiếu thiếu một cái gì đó. Dường như cô luôn trốn tránh anh, cái này anh không hiểu, có với nhau ba mặt con rồi, cô còn muốn trốn cái gì? Tuy rằng trước đây anh đóng quân không có nhiều thời gian ở bên nhau nhưng tình cảm phu thê không hề có mâu thuẫn, nhất định quãng thời gian từ đây về sau anh sẽ từ từ bù đắp cho cô. Chu Thanh Bách nhìn vợ nói: “Vợ, em có tâm sự à?” Lâm Thanh Hoà trừng anh một cái, trong bụng trộm nghĩ em có tâm sự còn không phải bởi vì anh à, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Em ăn ngon ngủ tốt, có chồng bầu bạn, con cái ngoan ngoãn, làm gì có tâm sự gì.” Lời này nghe chừng có mùi giận dỗi. Chu Thanh Bách nghiêm túc hơn: “Có gì khó chịu em đừng để trong lòng, em đánh anh để xả giận anh cũng chịu.” Lâm Thanh Hoà: “Làm gì có gì khó chịu đâu, anh đừng quấy rầy em, anh đi làm việc của anh đi. Nếu không có việc gì thì anh lên núi săn gà rừng, thỏ rừng đi.” “Được.” Chu Thanh Bách thở dài đứng dậy. Nhưng anh chỉ đứng im tại chỗ đợi cô nói chuyện. Thấy anh không nhúc nhích Lâm Thanh Hoà ngẩng đầu lên nhìn, vẻ mặt nghi hoặc sao anh không đi lại đứng thất thần ở đây làm quái gì? Cuối cùng Chu Thanh Bách đành bỏ cuộc, cất bước đi ra ngoài, bóng dáng tiêu điều đầy tâm trạng. Lâm Thanh Hoà tức muốn hộc máu: “Làm như em bắt nạt anh không bằng, chưa biết ai bắt nạt ai đâu!” Tuy Chu Thanh Bách không biết mình đã làm sai cái gì nhưng đại khái anh đoán được nguyên nhân nằm ở chỗ mình. Lên rừng một chuyến có thu hoạch, một con thỏ hoang béo múp, chắc cũng phải trên dưới bốn cân. Vào thời điểm thu hoạch vụ hè hoặc vụ thu, người ta dễ dàng bắt gặp những con thỏ chạy trên cánh đồng lúa mì, chúng béo núc ních phải cỡ sáu bảy cân, nhưng thỏ mà ai nhanh bằng nó, có chạy tới hụt hơi cũng chẳng vồ nổi một con. Lâm Thanh Hoà trổ tài làm món thịt thỏ kho tàu, cả nhà vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon. Cả một buổi chiều đủ cho cô tiêu hoá hết đống buồn phiền, cho nên sắc mặt khá hơn ban nãy nhiều nhưng vấn đề ngủ nghê thì vẫn miễn thương lượng. Tới giờ đi ngủ cô lập tức ôm Tam Oa nằm xuống một đầu giường đất, ý tứ rất rõ ràng: tách nhau ra mà ngủ, em với thằng út ngủ bên này, anh với hai thằng lớn ngủ bên kia. Chu Thanh Bách thở dài thườn thượt, vợ ơi, em vẫn chưa buông bỏ khúc mắc à, haizz…
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
一转眼就是腊八了。 林青禾早就准备好熬腊八粥了的,一大早就起来熬,等大娃他们起来的时候,一大锅腊八粥就熬好了。 又香又甜糯。 不过甜度适中而已,她自己也不是多喜欢吃甜的,所以没放多少糖。 这腊八粥做好了,林青禾还是第一时间就舀了一大碗出来的,叫周青柏给送到老周家那边去。 她敢保证,她煮的这个腊八粥是最好吃的,料多还甜滋滋,能不好吃吗? 老周家这边也是煮了的,不过就是随便煮点,意思意思就行了,自然比不得林青禾送过来的这个。 不过周父周母也没有吃独食,还是给下边的孙子们都分了一口的,至于孙女们,那就没有了。 “四弟妹家这日子,过得可真是没得说。”周二嫂闻着孩子们吃的那散发着甜味的腊八粥,这么说道。 自然而然的,语气还是带上了一点酸。 周大嫂跟周三嫂就啥都不说了,因为目前周三嫂还没儿子,所以她女儿也是分了点的,吃了人家的腊八粥还要说人家不好,这事周三嫂干不出来。 周大嫂也一样,她看着周三嫂肚子,道:“感觉怎样了?” 周三嫂的肚子已经很大了,感觉也就是在这几日前后了。 “应该快了。”周三嫂说道。 她自己也是有感觉的,应该是快要生了。 周母吃了腊八粥就过来跟林青禾说这件事了,她过来的时候,林青禾正跟周青柏还有大娃他们哥几个吃。 大娃他们哥几个明显是特别高兴的,这腊八粥实在是太好喝了。 里边黄米,江米,白米,小米,花生,红豆,栗子以及红枣,加了白糖跟红糖的,特别的好喝。 哥几个都喝得心满意足。 便是连周青柏,那也是很喜欢他媳妇这手艺的。 事实上自从他回来后,林青禾一日三顿就没有叫他吃得不好过,哪一顿不是叫他吃得饱饱的心满意足? 唯一叫他无奈的就是,他媳妇不让他进她被窝了,这是个酷刑,他就指望着哪天能够刑满解放了。 “娘你吃过没有?”林青禾就招呼道。 “吃过了,不用忙活我,你们自己吃。”周母说道。 不过就算这样,林青禾还是进去又拿了个碗出来给周母舀了一碗,让她坐下来大家一起吃。 周母对老四家的现在这个态度是真挺满意的,虽然在花钱事上大手大脚的毛病改不了,但是不得不说,这照顾自家男人跟孩子的,那真是外人没法比的。 周母也就坐下来一块吃了,说起了周三嫂的事。 “我这边没问题,到时候去说声就行。”林青禾点头道。 “这钱我先给你。”周母道。 林青禾看了周青柏一眼,见他没说啥就接了过来,道:“猪脚不用这么多,到时候我再给三嫂买点旁的肉回来,坐月子,总得吃点肉。” 周母是给了五块钱的。 “你看着办。”周母点头道。 本来年底还会再分一次肉,但是不一定会到年底,而且现在吃得不好,要是产后吃肉也不一定就能有奶下。 林青禾还是懂的,所以腊十这天早上天还没亮,周青柏就骑着自行车回来了,顺带给带了五斤肥肉还有六个猪蹄以及三斤五花肉,还有几根排骨一条猪尾巴回来了。 至于林青禾,那还在被窝里睡着呢。 本来她想去的,不过周青柏不让,让她多睡一会,林青禾可不是个客气的,自然就让他去了。 带回来这些物质就由林青禾分配了。 林青禾就照着五块钱的量给老周家那边配货了,给了两斤肥肉,猪蹄给了两个,剩下四个留着自家孩子吃,五花肉也给了一斤,排骨给了一根。 不过这样也是符合五块钱肉的量了。 而且这也就是在乡下,要是在城里的黑市那边,五块钱是买不到这么多的。 这些东西就被林青禾用一个笸箩装着,还给拿了点海带过来,然后给拿过来老周家这边了,顺带也看了看周三嫂。 周三嫂现在的肚子是真的不小啊,林青禾看着都有点胆战心惊,幸亏了她不用再生孩子了,不然简直没法想象。 “我给拿过来的两个猪蹄就等产后吃,肥肉跟五花肉那也是照着娘给的钱买的,那根排骨你就叫大嫂给你炖海带汤灌下去,这是我自己给你的,你一个人吃就行。”林青禾说道。 然后对在场的周大嫂道:“等大嫂你要生了,我也给你买。” 她对周大嫂周三嫂两个妯娌还是颇有好感的,所以在她们这个时候表示表示,那也是个处关系的态度不是? “不用,这挺花钱的。”周大嫂笑道。 “也就这么一次,花不了多少。”林青禾说道。 等林青禾回去了,周三嫂就道:“大娃他娘现在真是越来越有当家的样了。” “挺好的。”周大嫂也点头道。 周大嫂就把林青禾另外那根排骨给周三嫂的事当着早饭大家伙的面说了,主要就是周二嫂,省得她多嘴说周三嫂开小灶。 周二嫂没说啥,就是脸色不大好看而已,以前她怀孕的时候,咋就没看到林青禾有所表示? 现在竟然送老三家的一根排骨,虽然排骨没多少肉,可是还是那句话,这年头带点油的就是好东西,白得一根排骨谁不要? 但是老周家其他人却都没说啥,周家几个兄弟也是,倒是都觉得老四家的现在真是会来事啊。 老周家的这些事林青禾并没有多掺和,她就是不晓得周青柏咋就喜欢吃猪尾这种东西? 猪尾被林青禾炖了黄豆,她就喝点汤,其他的一概不吃。 大娃哥几个倒是来者不拒,啃得挺欢的,周青柏吃了大部分。 至于大肥肉,那就被她切成小块然后给熬成猪油了,剩下的油渣她就直接做成了馅料,配着炒好的鸡蛋跟白菜做成了馅料,直接包了包子。 因为有周青柏这么个会吃的在家里,林青禾可真是一点也不少做的,而且现在这天寒地冻的,做多了也不怕坏,想吃了就蒸上,再在炉子里下个汤,这还是很方便的。
Chớp mắt đã tới ngày mồng tám tháng chạp. Nguyên liệu được Lâm Thanh Hoà chuẩn bị đầy đủ từ trước, cô dậy từ tờ mờ sáng để nấu cháo, đợi tới lúc mấy đứa Đại Oa thức giấc cháo đã chín nhừ. Nồi cháu mồng tám tháng chạp to đùng toả hương thơm ngọt ngào. Lâm Thanh Hoà không phải người hảo ngọt cho nên cô không bỏ nhiều đường, cháo có độ ngọt vừa phải, không bị quá ngọt như chè. Cô múc một chén lớn bảo Chu Thanh Bạch bê qua bên Chu Gia. Cô dám cam đoan cháo mồng tám tháng chạp của nhà cô là ngon nhất, nguyên liệu nhiều lại còn ngọt thanh vị đường, không ngon không lấy tiền! Chu gia cũng nấu nhưng chỉ tuỳ tiện bỏ vài thứ gọi là tượng trưng, không thể so sánh với chén cháo Lâm Thanh Hoà đưa qua được. Là ngày lễ nên ông bà Chu không giữ lại ăn riêng mà chia cho các cháu trai mỗi đứa uống một miếng, cháu gái không có phần. Chị hai Chu nghe bọn trẻ con khen lấy khen để cháo nhà thím tư có vị ngọt thì nói: “Xem ra thím tư nhà này sống thoải mái quá, thật đúng là không thể chê vào đâu được.” Giọng điệu sặc mùi ghen tị. Chị cả và chị ba Chu vẫn như trước không bàn luận. Bởi vì nhà chị ba chưa có con trai cho nên con gái chị cũng có phần, há mồm ăn cháo người ta còn nói người ta không tốt, việc này chị không làm được. Chị cả Chu cũng nghĩ như vậy. Nhìn vào cái bụng thím ba, chị hỏi: “Cảm thấy thế nào?” Chị ba Chu đáp: “Sắp rồi.” Chị ba Chu bụng đã lớn vượt mặt, ngày lâm bồn chắc không còn xa. Ăn xong cháo mồng tám tháng chạp, bà Chu đích thân qua nhà định nói với Lâm Thanh Hoà về việc này. Tới nơi thấy vợ chồng con cái nhà nó đang quây quần ăn cháo. Mấy thằng cháu nội của bà trên mặt toàn ý cười, điều này đủ chứng minh cháo mẹ chúng nấu ngon cỡ nào. Làm sao không cao hứng cho được, nguyên liệu cháo nhà chúng gồm có gạo kê vàng, gạo kê trắng, gạo nếp, gạo tẻ, đậu phộng, đậu đỏ, hạt dẻ, táo đỏ, đường đỏ, đường trắng. Chúng đặc biệt cảm thấy nồi cháo mồng tám tháng chạp nhà mình là tuyệt đỉnh thiên hạ luôn! Ngay cả Chu Thanh Bách cũng rất yêu thích trù nghệ* của vợ. *trù nghệ: Kỹ thuật nấu nướng. Từ ngày anh xuất ngũ tới nay, đều đặn một ngày ba bữa, không những ăn no mà còn ăn ngon, chưa có một bữa nào làm anh thất vọng. Duy nhất một điều khiến anh bất lực chính là vợ không cho đắp chung chăn, cái này đúng là cực hình với đàn ông. Anh vô cùng vô cùng chờ mong tới ngày mình được mãn hạn. Lâm Thanh Hoà cất lời trước: “Mẹ ăn chưa?” Bà Chu: “Ăn rồi, đừng để ý mẹ, các con cứ ăn đi.” Bà nói vậy nhưng Lâm Thanh Hoà vẫn đứng dậy vào bếp cầm thêm một cái chén ra múc cháo cho bà Chu, bảo bà ngồi xuống cùng ăn với cả nhà. Thái độ này của con dâu khiến bà rất vừa lòng, tuy rằng nó vẫn chứng nào tật đấy tiêu tiền như nước nhưng không thể phủ nhận con trai và cháu trai của bà được chăm sóc cực kỳ chu đáo, các nàng dâu khác không thể sánh bằng. Bà Chu không cự tuyệt, ngồi xuống ăn cháo, đồng thời nói về vấn đề của con dâu ba. Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Không thành vấn đề, tới ngày sinh báo con một tiếng là được.” Bà Chu: “Mẹ đưa tiền trước cho con.” Bà đưa cô năm đồng. Lâm Thanh Hoà liếc qua Chu Thanh Bách một cái, thấy anh không lên tiếng, cô đưa tay ra nhận: “Mua móng heo không cần nhiều tiền tới vậy, thôi được rồi để đến lúc đó con mua thêm thịt cho, dù sao chị ba ở cữ cũng phải ăn chút thịt.” Bà Chu gật đầu nói: “Con quyết định đi.” Từ giờ tới cuối năm còn một lần phân thịt nữa, nhưng chưa biết ngày nào, khi mang thai đã không được ăn uống đủ chất, sau khi sinh mà không được ăn thịt thì chưa chắc người mẹ đã có sữa cho em bé bú. Tất nhiên Lâm Thanh Hoà hiểu điều này thế nên cô tính ngày mai sẽ lên chỗ chị Mai một chuyến. Ai ngờ hôm sau trời chưa sáng tỏ, Lâm Thanh Hoà vẫn còn đang cuộn tròn trong ổ chăn ngủ say sưa, Chu Thanh Bách đã xong việc đạp xe về tới nhà. Vốn dĩ cô muốn đi nhưng anh không cho, anh muốn cô ngủ nhiều thêm một chút, Lâm Thanh Hoà không khách khí, để cho anh đi một mình. Anh mang về năm cân thịt mỡ, sáu cái móng heo, ba cân thịt ba chỉ, mấy cây xương sườn, và một cái đuôi heo. Tất cả đều giao hết cho Lâm Thanh Hoà toàn quyền phân phối. Lâm Thanh Hoà chiếu theo giá thị trường mà lấy số lượng tương đương: Hai cân thịt mỡ, hai cái móng heo, một cân thịt ba chỉ. Tất nhiên là cô tính giá nông thôn, chứ theo giá chợ đen trên thành phố thì năm đồng chẳng mua được nhiều như vậy đâu. Cô xếp thịt vào một cái rổ tre, đặt thêm vào một cây xương sườn cùng một ít rong biển, rồi bưng qua Chu gia, tiện thể thăm chị ba Chu luôn. Nhìn thấy cái bụng tròn vo căng phồng như sắp vỡ, trong lòng Lâm Thanh Hoà bất giác run rẩy, may mà cô không cần phải sinh thêm bằng không…không dám tưởng tượng, khiếp đảm! Lâm Thanh Hoà: “Em mang cho chị hai cái móng heo, để sau khi sinh hầm ăn. Thịt mỡ với cả thịt ba chỉ cũng là tiền mẹ mua. Xương sườn và rong biển là em cho riêng chị, chị bảo chị cả hầm canh cho mà uống, mình chị uống thôi đấy.” Sau đó cô quay qua chị cả Chu nói: “Đợi tới khi chị cả sắp sinh, em cũng sẽ mua cho chị như thế.” Lâm Thanh Hoà rất có thiện cảm với hai người chị dâu này, cho nên đây là thời điểm thích hợp để cô thể hiện tình cảm của mình. Cái này cũng chính là cách đối nhân xử thế giữa người với người, không phải sao?! Chị cả Chu cười nói: “Không cần đâu, tốn kém lắm.” Lâm Thanh Hoà: “Không đáng là bao, sản phụ là quan trọng nhất.” Chờ Lâm Thanh Hoà đi về, chị ba Chu mới nói với chị cả Chu: “Mẹ Đại Oa càng ngày càng ra dáng đương gia*.” *Đương gia: chủ gia đình. Chị cả Chu gật đầu nói: “Đúng vậy.” Về vấn đề Lâm Thanh Hoà cho riêng thím ba xương sườn và rong biển, Chị cả Chu trực tiếp nói với cả nhà ngay trong bữa ăn sáng, mục đích chính là để bịt miệng thím hai, tránh cho thím ấy lại nói thím ba ăn vụng ăn trộm. Chị hai Chu im lặng nhưng mặt mày hậm hực, sao lúc mình mang thai không thấy thím tư tỏ vẻ gì? Đằng này lại còn cho riêng thím ba một cây xương sườn, tuy rằng chẳng có bao nhiêu thịt nhưng vẫn câu nói đó thời này chỉ cần dính chút mỡ thôi cũng là thứ tốt, hẳn một cây xương sườn ai mà không muốn??? Còn lại những người khác đều không ai có ý kiến, nhưng trong lòng mấy ông anh trai thì đều cho rằng vợ chú tư ngày càng biết điều.Vấn đề bên Chu gia không mảy may ảnh hưởng tới Lâm Thanh Hoà. Cô còn đang băn khoăn tại sao ông tướng nhà cô lại thích ăn mấy thứ như đuôi heo đến vậy? Đuôi heo hầm đậu nành, cô chỉ uống chút nước canh, những cái khác nhất định không bỏ vào miệng. Đám Đại Oa thì không từ chối bất cứ cái gì, gặm rất chi là hân hoan. Đại đa số chui hết vào bụng Chu Thanh Bách. Lâm Thanh Hoà cắt tảng thịt mỡ thành những khối nhỏ rồi bắc chảo lên bếp thắng lấy mỡ heo, tóp mỡ vớt ra để riêng, xào với trứng gà và cải trắng làm nhân bánh bao. Có thêm ông thần ăn Chu Thanh Bách nên lần này cô gói rất nhiều bánh bao, thời tiết vẫn lạnh nên làm bao nhiêu cũng không sợ hư, khi nào đói chỉ việc hấp nóng bánh, nấu một nồi canh trên bếp lò là xong, rất tiện lợi!
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
这样的大冬天基本上真没啥事做的。 林青禾已经给三个孩子,还有她自己都织了毛裤了,至于周青柏就不用了,他说穿不习惯,林青禾就没织。 于是趁着这天天气还不错,林青禾把三娃交给周青柏,就回老林家找茬了。 她可是计划这天好久了。 一回老林家林青禾就撞见了她二嫂。 “哟,小姑子舍得回来了啊,我还以为小姑子今年不打算回娘家了呢!”林二嫂就阴阳怪气道。 “我自己的娘家我怎么会不回来,这娘家就是我的根呢,我走到哪里也不能忘了娘家啊。”林青禾笑呵呵道。 “小姑子回娘家就是这么回来的吗,两手空空?”林二嫂看了她一眼,冷哼道。 “怎么,难道你回你娘家,还大包小包往娘家拎吗?你信不信我娘知道了,直接把你腿打断?”林青禾似笑非笑道。 林二嫂脸就是一沉,哼了声直接回去。 林青禾才不惯着她的毛病,林母听到声音就出来了,林大嫂跟林三嫂也出来了。 不应该叫林三嫂,因为这个是弟媳妇。 “一回来就没个安生,你还回来干啥?”林母没好气道。 “哟,我说娘,这是看我两手空空,没大包小包拎回来的不高兴了啊,我之前回来,您可不是这样的语气。”林青禾直接说道。 不用怀疑,今天她就是上门来找茬的,所以一点不客气就道。 林母觉得没脸,骂道:“你这是什么话,我叫你拿东西回来了吗,还不是你自己拿的,还怨我身上来了?” “行了,旁的我也就不跟你们掰扯了,周青柏他退伍下来了,以后家里都没有进项了,但是家里还有三个孩子要养,大人不吃没关系,小孩子总不能没吃的,以前我拿回家那么多钱跟东西,现在家里条件不行了,娘家是不是要支持我一点?”林青禾直接道。 这一番话,叫林母,林大嫂,还有林三弟媳都是愣住了。 不是愣住周青柏退伍,而是林青禾这个女儿姑子竟然会开这种口? 周青柏退下来这么大的事,老林家一早就收到消息了,还以为林青禾早就该闹起来了的,但是没想到这阵子以内她一点消息都没有。 这也就罢了,这一次回来,她竟然回来要娘家把以前她给娘家的东西都拿回去? 她不是最要面子的吗? 这样的事她竟然开得了口? “我说姑子,老林家什么条件你也清楚,自家都还吃不饱饭,还拿什么给你?”林二嫂在屋里听到她的话,又出来了,直接就说道。 “二嫂可真有意思,明知道青柏退下来了刚我回来还问我怎么没拿东西回来,还有,你们怎么就吃不饱了,老林家日子好着呢,倒是我家现在真快不行了,娘,我可是你跟爹亲生的,现在日子过不下去,你们就不给点钱?”林青禾说道。 “怎么会没钱,姑丈才退下来,还有退伍费呢!”林二嫂咬牙道。 “是啊姑子,姑丈是因伤退下来的,还能往家里拿钱的。”林大嫂也说道。 以前拿回家的东西她可没分到啥,但是现在要是从家里拿出去,那可就跟她有关了,她是不答应的。 林三弟媳就没开口了。 “钱?哪来的钱,你们哪里知道他周青柏干了啥事,他直接把自己那些钱给了他另外一个家里条件困难的朋友,你们知不知道我在家里跟他闹成什么样了,他都不肯去要回来,而且我什么脾气你们也不是不知道,要不是家里真条件不行了,我还能回娘家要钱?”林青禾道。 “什么家里条件不行,连自行车买得起,这还是全新的吧!”林二哥从屋里出来,身上就披着周青柏的那件新的大军衣。 林青禾看了一眼就恨不得抽原主,这样好的军大衣竟然给了这么个白眼狼,你到底是有多瞎? “自行车是周青柏拿着最后的钱买了给我的,要不然你以为我能不跟他闹?”林青禾冷笑道。 她也没指望自行车的事能瞒得住,毕竟这年代家里有辆自行车,那可真不比现代家里有一辆露天跑车差的。 不过她今天也没骑过来,徒步走来的! 大伙就恍然了,不怪没有闹呢,原来是用家里最后一笔钱给她买了这么一辆自行车。 “你能有钱买自行车,还没钱养孩子?”林母黑着脸道。 的确黑脸,这个闺女素来不懂事,从来都是挑剔这挑剔那的,但是林母也没想到她这么会糟蹋钱。 就最后一笔钱了,不留着竟然还买了自行车,这是买回来当饭吃吗! “可不是,都这种时候了,竟然还要死充面子,既然这样,还回娘家要啥钱?娘家这么多口人,日子要不要过了?”林二嫂嘲讽说道。 她以前对这个姑子就只有巴结的份,但是现在风水轮流转,男人下来了,家里钱也花光了,以后就是面朝黄土背朝天了,谁比谁高贵了去? “我昔日对老林家那么好,现在我日子不行了,你们就是这么对我的?”林青禾瞪着眼睛看着这些亲人,道。 “赶紧回去好好过日子去吧。”林二哥摆手道。 “林青喜,你是不是把军大衣还给我!”林青禾盯着他道。 “这是你给你二哥的,给出去了,还有拿回去的道理?”林二嫂立马道。 “我那时候是受不了你的激才给了他林青喜,这军大衣本来我是要给我弟的!”林青禾冷哼道:“我以前真是没看出来,我自己娘家是这么个德行,行啊,我落魄了,你们不仅不伸出援手还冷眼旁观是不是?那以后这娘家我就不要了,以后死了也别叫我回来发丧!” 说完,就怒气冲冲回去了。 可是把林母气得不行:“这贱嘴这贱嘴,这是要咒我跟她爹吗!” 林大嫂林三弟媳则是没说啥,林三弟媳则是看了眼林二哥身上的军大衣,转身直接回去了。 林父在屋里没出来,但是显然都听到了。 至于林大哥跟林三弟,那则是上山去了,想看看有没啥野物好抓的。 林大哥回家里了听说这是倒是没啥说的,倒是林三弟听说了,那就叹了口气。
Ngày mùa đông đúng thật nhàn hạ. Lâm Thanh Hoà đan xong quần áo cho các con thì tới phiên mình. Chu Thanh Bách không chịu mặc quần len, anh nói anh không quen thế nên cô không đan cho anh. Nhân dịp thời tiết hôm nay khá tốt, Lâm Thanh Hoà giao Tam Oa cho Chu Thanh Bách trông, cô trở về nhà họ Lâm. Để chuẩn bị cho ngày này cô đã lên kế hoạch từ trước đó rất lâu. Về tới Lâm gia, người đầu tiên cô gặp là chị dâu hai. Vừa chạm mặt bà chị dâu giở giọng âm dương quái khí ngay: “Ai dô, cô em chồng của tôi cuối cùng cũng chịu trở về rồi, tôi còn tưởng năm nay cô không thèm về nhà mẹ đẻ nữa chứ!” Lâm Thanh Hoà cười ha hả: “Đây là nhà mẹ đẻ tôi lý nào tôi lại không về? Là nơi tôi sinh ra cơ mà, dù có đi tới đâu đi chăng nữa thì cũng không thể quên nơi này được.” Chị dâu hai liếc xéo cô hừ lạnh: “Cô em chồng về nhà mẹ đẻ như thế này ấy hả? Hai tay trống trơn?” Lâm Thanh Hoà cười như không cười: “Như thế này là như thế nào, chẳng lẽ chị dâu về nhà mẹ đẻ cũng xách theo bao lớn bao nhỏ về à? Việc này mà mẹ biết mẹ đánh gãy chân chị cho mà xem, chị tin…hay không?" Chị ta không nói lại được, lập tức đen mặt, hừ một tiếng rồi tức tối quay về phòng mình. Lâm Thanh Hoà còn lạ gì bản chất xấu xa của bà chị dâu hai này. Nghe thấy ngoài phòng khách có tiếng động, bà Lâm cùng chị dâu cả và em dâu ba đi ra xem. Bà Lâm câu đầu tiên đã chửi mắng: “Cô về đây làm gì? Vừa về tới nhà đã náo loạn, không để cho ai được yên?” Lâm Thanh Hoà chẳng sợ hãi mà thẳng thừng nói: “Ai da, Sao những lần trước tôi về không thấy mẹ nói chuyện bằng giọng điệu này. Đây là mẹ thấy hai tay tôi trống trơn, không xách theo bao lớn bao nhỏ trở về nên mẹ không vui có phải không?” Đừng vội bất ngờ, hôm nay cô về đây là để gây sự, phương châm là đánh nhanh rút gọn cho nên một chút khách khí cô cũng luyến tiếc. Bà Lâm mất hết thể diện, tiếp tục lớn tiếng mắng người: “Mày nói gì? Tao xúi mày mang đồ về bao giờ, đấy là mày tự nguyện, bây giờ lại oán lên người mẹ mày à? “ Lâm Thanh Hoà làm biếng giằng co, trực tiếp vào vấn đề: “Được rồi, tôi không rảnh đôi co với mấy người. Chu Thanh Bách xuất ngũ, mất tiền trợ cấp, tôi còn phải nuôi ba đứa con nhỏ, người lớn có thể nhịn đói nhưng trẻ con thì không. Lúc trước tôi mang về đây rất nhiều tiền và đồ vật, bây giờ nhà tôi lâm vào cảnh khó khăn, nhà mẹ đẻ nên ra tay giúp đỡ chứ hả?” Bà Lâm, chị dâu cả, em dâu ba tất cả mặt ngẩn tò te. Không phải họ sửng sốt trước tin tức Chu Thanh Bách xuất ngũ mà họ bàng hoàng vì cô dám ăn nói kiểu này với họ. Chu Thanh Bách xuất ngũ, chuyện lớn như vậy từ sớm đã thổi tới Lâm gia. Vốn họ tưởng Lâm Thanh Hoà sẽ nháo loạn ầm ĩ một trận ai dè họ chờ mãi vẫn không thấy tin tức gì. Đã vậy cũng thôi đi, lần này trở về lại còn muốn đòi lại những thứ đã cho nhà mẹ đẻ. Không phải cô ta là loại người sĩ diện nhất sao, như thế nào lại nói mấy lời mất thể diện như vậy? Chị dâu hai trốn trong phòng nghe được thì lại chui ra, quang quác cái mồm: “Tôi nói này cô út, điều kiện Lâm gia thế nào hẳn cô phải là người rõ nhất, cả nhà ăn còn không đủ no, lấy cái gì ra mà cho cô?” Lâm Thanh Hoà: “Chị dâu hai thật biết nói đùa, chị biết rõ chồng tôi xuất ngũ vậy mà vừa rồi còn mở mồm hỏi tôi về sao không mang theo lễ vật. Còn có, sao tự nhiên bây giờ các người lại ăn không đủ no rồi, Lâm gia trước nay sống cũng khá lắm cơ mà. Nói khó khăn thì phải là hoàn cảnh nhà tôi mới đúng. Mẹ, con chính là con ruột do cha mẹ sinh ra, cha mẹ nỡ lòng nào nhìn con gái mình khổ cực mà không cho chút tiền nào hả?” Chị dâu hai rít qua kẽ răng: “Mở mồm ra là kêu không có tiền, dượng mới xuất ngũ, phí xuất ngũ đâu?” Chị dâu cả bồi: “Đúng vậy cô út, dượng xuất ngũ là vì bị thương, chắc chắn có mang tiền về nhà.” Trước đây cô út mang đồ về người làm con dâu như cô không xơ múi được tí gì cũng đành nhưng bây giờ cô út muốn lấy đồ từ nhà này đi thì nhất định không được, cô không đồng ý! Em dâu ba từ đầu tới giờ vẫn im lặng chưa lên tiếng. Lâm Thanh Hoà: “Tiền? Tôi lấy đâu ra tiền cơ chứ. Các người có biết Chu Thanh Bách đã làm cái gì không? Anh ta lấy tất cả tiền đem cho một người chiến hữu có hoàn cảnh khó khăn hơn. Tôi với anh ta đã cãi nhau long trời lở đất. Tôi chẳng muốn về đây đâu nhưng thật sự tôi chịu không nổi nữa rồi. Các người cũng biết tính tình tôi mà nếu không phải vạn bất đắc dĩ tôi còn có thể về nhà mẹ đẻ đòi tiền hay sao?” “Mua một cái xe đạp mới tinh mà mở miệng khép miệng là than nghèo than khổ!” Anh hai Lâm đi ra, trên người khoác kiện áo khoác quân đội mới tinh đợt trước Chu Thanh Bách gửi về. Lâm Thanh Hoà nhìn thấy thì hận không thể đập đầu nguyên chủ, rốt cuộc cô ta có bao nhiêu ngu ngốc, kiện áo khoác tốt như vậy mà đem đi cho cái loại bạch nhãn lãng*. *Bạch nhãn lang: Chỉ loại người vong ân phụ nghĩa, tâm địa hung tàn. Lâm Thanh Hoà cười lạnh: “Xe đạp là do Chu Thanh Bách dùng khoản tiền cuối cùng để mua cho tôi, bằng không tôi để cho anh ta yên à?” Cô không định giấu giếm chuyện này vì chuyện này muốn giấu cũng khó, thời đại này có một chiếc xe đạp chẳng khác nào đại gia sở hữu siêu xe thể thao! Thế nhưng hôm nay tới Lâm gia cô không đạp xe mà trực tiếp đi xe “căng hải”* tới! *căng hải: là hai cẳng, nghĩa là đi bộ đó các bạn =)) Đám người bừng tỉnh ngộ, chả trách dượng xuất ngũ bấy lâu mà sóng vẫn yên biển vẫn lặng, hoá ra là cầm số tiền cuối cùng trong nhà đi mua một chiếc xe đạp về bịt miệng vợ. Bà Lâm đen mặt: “Cô có tiền mua xe đạp mà còn không có tiền nuôi con?” Nói chính xác là mặt đen như đít nồi, đứa con gái này xưa nay đều ngu ngốc, bà chỉ biết nó thích kén cá chọn canh chứ chưa bao giờ biết khả năng tiêu tiền của nó lại lợi hại tới vậy. Dám dùng tất cả số tiền còn lại trong nhà đi mua xe đạp, nó tính mua xe đạp về ăn thay cơm hay gì??? Chị dâu hai tiếp tục trào phúng: “Đúng là cái loại chết đói đến nơi còn muốn giữ thể diện. Đã vậy còn dám vác mặt về nhà mẹ đẻ đòi tiền? Cô không nhìn xem cái nhà này có bao nhiêu nhân khẩu, cô muốn chúng tôi chết đói giống cô à?” Trước đây chị ta đối xử tử tế với cô em chồng này đơn thuần chỉ là nịnh bợ, bây giờ phong thuỷ xoay vần, chồng xuất ngũ, nghèo hèn đói khổ, muốn kiếm cơm thì buộc phải cắm mặt xuống đất chổng mông lên trời, thử hỏi bây giờ ai cao quý hơn ai? Lâm Thanh Hoà trừng mắt nhìn đám người luôn lấy danh nghĩa người nhà, nói: “Ngày xưa tôi đối xử với nhà họ Lâm các người thế nào, để bây giờ tôi sa cơ lỡ vận các người đối xử với tôi như thế này đấy hả?” Anh hai Lâm xua tay đuổi: “Thôi thôi, cô mau biến về nhà cô đi.” Lâm Thanh Hoà nhìn chằm chằm hắn gằn giọng: “Lâm Thanh Hỉ, anh cởi áo khoác ra trả lại cho tôi, ngay lập tức!” Chị dâu hai vội vội vàng vàng nói: “Cái gì? Đây là cô cho anh hai cô, đã cho đi rồi còn đòi lại, làm gì có đạo lý này?” “Khi đó là chị kích tôi nên tôi mới cho Lâm Thanh Hỉ, cái áo khoác này vốn dĩ tôi định mang cho em trai tôi!” Lâm Thanh Hoà hừ lạnh, tiếp tục nói: “Thế quái nào mà tới tận bây giờ tôi mới nhìn ra nhà mẹ đẻ mình có bao nhiêu đức hạnh, tốt thôi, giờ tôi nghèo khổ, các người không chìa tay giúp đỡ mà còn thờ ơ lạnh nhạt có phải không? Tại đây, tôi tuyên bố tôi - Lâm Thanh Hoà từ giờ trở đi không có nhà mẹ đẻ. Về sau có chết cũng đừng gọi tôi về phát tang!” Nói xong câu này, Lâm Thanh Hoà tức giận đùng đùng bỏ đi. Bà Lâm bị chọc phát điên: “Con khốn nạn miệng mồm bẩn thỉu, nó muốn trù ẻo tao với cha nó hay sao?” Chị dâu cả và em dâu ba không lên tiếng. Em dâu ba đầy địch ý nhìn xoáy vào cái áo khoác anh hai Lâm đang mặc trên người rồi bỏ về phòng mình. Ông Chu trốn biệt trong phòng không xuất hiện nhưng cuộc hội thoại ở ngoài phòng khách ông đều nghe không sót một chữ. Anh cả Lâm và cậu ba Lâm lên rừng bắt thú hoang không có nhà. Sau khi trở về nghe kể lại sự việc, anh cả Lâm không nói gì, chỉ có cậu ba là thở dài thườn thượt.
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
“我可告诉你,你这个姐姐我们惹不起还躲得起,你少插手她的事听到没有?”林三弟媳立马就道。 以前自己男人给她背柴火啥的,但是有军大衣却给了二房不给她男人,这件事林三弟不计较,但是林三弟媳却是心里有火的。 “我能怎么插手,我又没钱。”林三弟说道。 “前些时候你去给人当小工,工钱也该下来了吧?”林三弟媳道。 “后天呢。”林三弟说道。 林三弟媳就算着日子,等林三弟钱到手了,她就直接要了过来。 “你确定只有两块钱?”林三弟媳看他道。 “还包了一顿午饭呢,能有两块钱就不算了。”林三弟没好气道。 林三弟媳就没说啥了,林三弟就说想去山上看看,现在在家里闲着也是闲着,他媳妇也没拦着。 林三弟就过来找林青禾了,林青禾早把两天前回去找老林家算账的事忘脑后了。 她也是没想回去大闹的,那就是敲个醒而已,就是想让老林家别以为她这里还能任由他们索取,现在没门了。 回来后她就把这事扔一边去了,都没想过这事。 倒是没想到林三弟过来了。 林青禾出来见他,淡淡道:“你过来干嘛,没听你媳妇说,现在我家不行了么,还过来不怕被我这穷亲戚沾上?” “这是我前些时候给人当小工赚下的,姐你收着吧,省着点花,别跟以前那样大手大脚了。”林三弟没在意她话,从兜里掏出两块钱来。 一共就四块钱,给了他媳妇两块钱,剩下的都在这了。 林青禾被他塞了两块钱,楞了一下,然后就收起来了,看他道:“算我以前没白疼你。” 虽然原主的疼就是嘴上的疼,实际的却便宜林二哥那个白眼狼去了。 林三弟道:“姐夫人还是很不错的,姐你好好跟姐夫过日子,他养得活你。” “我知道,会跟他好好过日子的,你进来喝点姜汤暖暖身子。”林青禾说道。 “不用了,我这就回去了。”林三弟摇头,也没有进屋去就回去了。 林青禾送他出来的,家里就二娃三娃在,大娃跟他爹上山去了,也是去看看有没有野味的。 不过这次啥也没捞着,父子俩回来的时候双手空空。 二娃就跟他爹说刚刚小舅来了,塞了钱给娘,是的,他都看到了。 周青柏点头表示心里有数,晚上睡觉的时候,他等孩子们睡着了,他就问林青禾了。 林青禾简单把老林家那群人的嘴脸说了一遍,道:“我没想到我这个便宜弟弟还有点良心。” 周青柏就很无奈了,他媳妇这么干是想干啥,以后还走不走娘家了? “以前我脑子是猪油蒙了,所以才会贴补这么一群白眼狼,以后肯定不会了,这样的亲戚留着也是没用的,我懒得搭理他们,这个年我也是不打算回去了的。”林青禾说道。 “不要为这些事生气。”周青柏说道。 “我不生气啊。”林青禾看他道:“有啥好生气的,我那都是故意的,她们没被 我气到都是好的。” 周青柏看自己媳妇这样就知道她是真不上心了,不然不会回来后一句话都没说。 “媳妇儿。”周青柏手放她腰间上,低声唤了声。 这邀请的意味就很明显了,从前几天开始,她就这么跟他睡的,孩子们睡一边去了,是她睡觉后他这么干的,她看他没有乱来,这才默认的。 而且她倒卖猪肉的事还没解决呢,想起这事她都堵得慌,这个不懂变通的男人,所以想都不要想。 “你要是睡不着你就给我睡边上去。”林青禾哼道。 “哎。”周青柏就只是单纯抱着她了,在她头上传来他的叹气声。 “叹什么叹!”林青禾道。 如今有这好日子过就知足去吧,原主在的时候,那可是一天安生日子都没有的,还来跟她叹气? “媳妇儿,咱是夫妻。”周青柏说道。 声音里还有点委屈的样子。 他这个大男人抱着自己媳妇还啥都不让干,这不是折磨是啥,他是个再正常不过的男人了,暖玉在怀却要他坐怀不乱,这可能么。 怀里这人也不是别人,是跟他生了三个儿子的媳妇,他想要跟她深入了解一番不很正常么。 但是她就不让。 “要不是夫妻,你还想抱着我睡?”林青禾没好气道。 她的确是对周青柏有好感的,也是夫妻身份,但是那又怎样,她就是矫情不想给他,不行啊! 她猪肉的买卖还没定下来一天,他就一天别想吃肉。 “就只是抱着。”周青柏闷闷道。 “不然你抱你儿子睡?”林青禾道。 周青柏就没说话了,就更加抱紧了她,林青禾不管他打算睡觉了,周青柏道:“啥时候?” “啥啥时候?”林青禾觉得他怀里还挺舒服的,暖呼呼的,而且还格外宽厚,身上的气息也好闻,那大概是所谓的雄性荷尔蒙的味道。 “啥时候答应。”周青柏闷声道。 总不能让他这么一直等着,他肯定受不了的,所以总得要一个期限,总不能一直这么下去,这可不是人过的日子。 “我说你咋就成天惦记这事了,你就不能想点旁的?”林青禾道。 “家里的猪养得挺好,鸡仔明年开春养几只,明年我会上工赚工分,家里过得了。”周青柏道。 这意思就是说,家里未来的日子不用多担心,会很好。 所以现在不想炕上这点事想啥事? 林青禾就趁机道:“靠你的工分跟家里这两头猪能干啥,你想点别的来钱路子。” “你有主意?”周青柏问道。 林青禾犹豫了一下,就道:“我跟你商量件事。”应该差不多是时候了。 “你说。”周青柏道。 林青禾就把去梅姐那拿肉给提成,她自己去县城黑市那出手的事说了一遍,果然一点疑问都没有,这打算才刚说出来,就被周青柏毫不迟疑给否决了。 气得林青禾直接转过身去,理都不理这个不懂变通的臭男人。
Em dâu ba lập tức nói với chồng: “Em nói cho anh biết, người chị này của anh chúng ta không thể trêu vào, tránh càng xa càng tốt, em đây cấm anh nhúng tay chuyện của chị ta, nhớ cho rõ đấy?” Trước đây chồng cô vất vả đi kiếm củi cho chị ta, ấy vậy mà có quần áo tốt lại đem cho anh hai, chồng cô không so đo nhưng cô thì đừng hòng, cục tức này cô nuốt không trôi! Cậu ba Lâm: “Anh còn có thể làm gì, với lại trong tay anh cũng không có tiền.” Em dâu ba vội hỏi: “Không phải mấy hôm trước anh đi làm công cho người ta à? Tiền công khi nào phát?” Cậu ba Lâm: “Ngày mốt” Em dâu ba vội tính nhẩm trong đầu, chờ tiền phát xuống cô sẽ lập tức thu lên. Cô nhìn chồng hỏi: “Chỉ có hai đồng? Anh chắc chứ?” Cậu ba Lâm tức giận: “Người ta bao ăn cơm trưa, trả hai đồng là nhiều rồi.” Em dâu ba im bặt.Hai hôm sau. Cậu ba Lâm nói ở nhà không có việc gì làm, anh muốn lên núi đi săn. Sự thật không phải anh đi săn mà tới tìm Lâm Thanh Hoà. Chuyện quay về Lâm gia tính sổ hai ngày trước, Lâm Thanh Hoà đã sớm vất ra sau đầu. Cô không định trở về gây sự, đơn giản chỉ là đánh phủ đầu cho nhà họ Lâm tỉnh mộng, dẹp cái suy nghĩ ăn bám mà không biết xấu hổ lâu nay đi. Sau hôm đó cô tiếp tục quay lại cuộc sống thường nhật, quên hẳn chuyện Lâm gia, nhưng ngàn vạn lần không ngờ là hôm nay thằng em út tìm tới cửa. Lâm Thanh Hoà ra mở cửa, nhàn nhạt nói: “Cậu tới đây làm gì, vợ cậu không kể lại cho cậu nghe à, nhà tôi bây giờ khó khăn lắm cậu không sợ bị bà chị nghèo khổ này liên luỵ à?” “Chỗ tiền này là mấy hôm trước em đi làm công cho người ta kiếm được, chị cầm lấy đi, tiết kiệm một chút, đừng tiêu xài phung phí như trước kia nữa.” Cậu ba Lâm không để ý mấy lời chị mình nói mà trực tiếp móc hai đồng từ trong túi đưa qua. Anh đi làm tổng cộng được bốn đồng, đưa vợ hai đồng, giấu lên hai đồng hôm nay đưa cho chị gái. Tự nhiên bị nhét tiền vào tay, Lâm Thanh Hoà quá bất ngờ tới mức ngây ra một lúc, sau khi bình tĩnh lại cô nói: “Cũng xem như không uổng công trước kia chị thương cậu.” Tuy rằng trước đây nguyên chủ cũng thường nói thương nhưng chỉ là thương mồm thương miệng, có bao nhiêu tiện nghi nguyên chủ chỉ nghĩ tới tên bạch nhãn lang Lâm Thanh Hỉ. Cậu ba Lâm: “Anh rể là người không tồi, chị nên hoà thuận chung sống với anh ấy, anh rể sẽ không để chị đói.” Lâm Thanh Hoà: “Ừ, chị biết rồi, cậu vào nhà uống chén trà gừng cho ấm người đi.” “Không cần, em phải về đây.” Cậu ba Lâm từ chối, không vào nhà mà xoay người đi thẳng. Hôm nay trong nhà chỉ có Nhị Oa và Tam Oa, Đại Oa cùng cha lên núi săn bắt. Nhưng lần này hơi xui, hai cha con về tay không. Nhị Oa kể với cha lúc nãy cậu út tới, đưa tiền cho mẹ, nó đứng trong nhà nhìn thấy hết. Chu Thanh Bách gật đầu tỏ ý đã biết. Buổi tối, đợi bọn nhỏ ngủ rồi, anh mới hỏi Lâm Thanh Hoà thực hư thế nào. Lâm Thanh Hoà đơn giản thuật lại sự việc cùng thái độ của đám người Lâm gia một lượt, cô nói: “Em không nghĩ tới cậu út còn là người có lương tâm.” Chu Thanh Bách cảm thấy rất bất đắc dĩ, vợ anh làm vậy là có ý gì, thế này là muốn cắt đứt quan hệ với nhà mẹ đẻ à, hay là sao? Lâm Thanh Hoà: “Trước đây đầu em bị mỡ heo che mất cho nên mới trợ cấp cho một đám bạch nhãn lang. Sau này nhất định em không ngu ngốc như vậy nữa. Giữ lại một đám họ hàng thân thích như thế cũng vô dụng, em lười phản ứng lại bọn họ, tết năm nay em không định về bên đó đâu.” Chu Thanh Bách nói: “Đừng vì chuyện này mà tức giận, không đáng.” “Em có tức giận đâu.” Lâm Thanh Hoà nhìn anh: “Em cố ý đấy, bọn họ không bị em chọc cho tức chết là vẫn còn may chán.” À anh hiểu rồi, thì ra vợ anh hoàn toàn không để bụng chuyện này. Hèn gì, về mấy hôm rồi mà cô không kể tiếng nào. Chu Thanh Bách đặt tay lên hông cô vợ nhỏ, thấp giọng gọi một tiếng: “Vợ à…” Ý tự mời gọi rất rõ ràng, từ mấy hôm trước hai vợ chồng đã ngủ chung một ổ chăn, ba đứa nhỏ bị dạt sang một góc. Việc này cô hoàn toàn bị động, nhân lúc cô ngủ say anh tự ý di chuyển chướng ngại vật áp sát mục tiêu. Lúc cô tỉnh dậy thì việc đã rồi, cộng thêm nể tình anh không lợi dụng cơ hội giỏi trò xằng bậy nên cô đành nhắm một mắt mở một mắt. Với lại sự nghiệp buôn bán của cô vẫn chưa được giải quyết, cứ nghĩ tới chuyện này là cô lại nghẹn muốn chết, cái đồ đàn ông không biết thức thời này muốn muốn cái gì…nằm mơ đi. Lâm Thanh Hoà: “Anh mà còn không chịu ngủ thì nằm lui sang bên kia cho em” “Haizzzz….” Chu Thanh Bách chỉ đơn thuần ôm lấy cô, ghé cằm lên đầu cô, thở dài một tiếng.. Lâm Thanh Hoà: “Than cái gì mà than!” Tên đàn ông thối này được một tấc là đòi một thước, thời điểm còn nguyên chủ, ngày nào mà không nháo không loạn, bây giờ yên ổn quá chịu không nổi có phải không?? Chu Thanh Bách: “Vợ à, chúng ta là vợ chồng.” Đúng là anh đang uỷ khuất đấy. Đường đường là một người đàn ông khoẻ mạnh, ôm người vợ danh chính ngôn thuận trong lòng nhưng không được làm gì, này không phải tra tấn thì là gì? Ôm gái đẹp mà tâm bất loạn chỉ có bậc thánh nhân thôi, anh không phải, anh chỉ là một người đàn ông hết sức bình thường!!! Vợ chồng được pháp luật công nhận, lại có với nhau ba mặt con, anh chỉ muốn thâm nhập gần gũi hơn thôi mà. Chuyện này đâu có gì bất bình thường, không phải sao?? Nhưng vợ anh cứ không cho, nhất quyết không cho!!! Lâm Thanh Hoà tức giận: “Nếu không phải vợ chồng, anh dám ôm em ngủ?” Tất nhiên cô đã nảy sinh cảm tình với anh, hơn nữa thật sự mang thân phận vợ chồng, nhưng cô cứ cố tình đấy, làm gì nhau..ờ…??? Ngày nào chưa ấn định xong chuyện buôn bán thì anh đừng có hòng nghĩ tới tới việc “ăn thịt”. Chu Thanh Bách rầu rĩ nói: “Có mỗi ôm” Lâm Thanh Hoà: “Không thích thì anh đi mà ôm con trai anh ấy.” Chu Thanh Bách thức thời ngậm miệng, gia tăng thêm sức tay khoá chặt cô vào lồng ngực. Lâm Thanh Hoà mặc kệ anh đang định nhắm mắt ngủ thì nghe thấy âm thanh từ trên đình đầu truyền xuống: “Lúc nào mới được?” “Lúc nào cái gì?” Lâm Thanh Hoà đang hưởng thụ cảm giác thoải mái, lồng ngực anh ấm nóng, to dày, êm ái như tấm nệm ở khách sạn năm sao ấy, trên người anh toả ra mùi hương rất dễ chịu, đại khái người ta hay nói là hương vị hormone nam á! =))) Giọng Chu Thanh Bách có chút nặng nề: “Lúc nào em đồng ý.” Anh không thể tiếp tục chờ đợi nữa, anh sắp tới cực hạn rồi, hôm nay nhất định anh phải hỏi cho ra kỳ hạn là ngày nào. Cứ mơ hồ chờ đợi thế này sẽ dằn vặt anh chết mất!! Lâm Thanh Hoà: “Sao suốt ngày anh cứ nghĩ tới việc này thế, anh nghĩ sang việc khác không được à?” Chu Thanh Bách: “Hai con heo đang phát triển rất tốt, đầu xuân bắt mấy con gà con về nuôi, sang năm anh bắt đầu làm việc kiếm công điểm” Ý anh muốn nói là tương lai nhất định sẽ tốt, không có điều gì cần lo lắng. Thế nên không nghĩ chuyện trên giường thì còn muốn anh nghĩ chuyện gì nữa? Thời cơ đến rồi! Lâm Thanh Hoà nắm bắt cơ hội: “Dựa vào công điểm của anh với hai đầu heo thì đáng là bao. Anh có nghĩ tới cách kiếm tiền khác không?” “Em có cách?” Lâm Thanh Hoà do dự một lát, rồi nói: “Em muốn thương lượng với anh một việc.” “Em nói đi.” Lâm Thanh Hoà trình bày tỉ mỉ kế hoạch hợp tác với chị Mai: lấy thịt, trích phần trăm, mang lên chợ đen bán. Quả nhiên không ngoài dự đoán, kế hoạch vừa nói ra đã bị Chu Thanh Bách không chút do dự phủ quyết. Cô giận dỗi quay ngoắt người sang chỗ khác, mặc xác tên đàn ông thối không hiểu thế nào là nắm bắt thời cơ trong kinh doanh.
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
“家里的钱还有不少,票劵也多,足够用的了,不要去冒险。”周青柏似乎有些明白为啥这阵子他媳妇总有点心事的样子了。 不过他也不知道她是在打算这种投机倒把的事情。 “我没说家里的钱不够用,但是我闲着也是闲着,而且我会带上个篮子的,要是有人问我就说进城走亲戚,给带点肉过去,再说也不是长干,三五天的才拿一次肉,就赚了一两块钱补贴一下家用而已,这都不行?”林青禾既然跟他把话说开了,那就不打算在掖着了。 “三千块钱,够花用的。”周青柏安抚道。 就是不答应的意思就对了。 林青禾气得踹了他一脚,道:“你给我睡出去点,看到你都烦!” 别指望她能贤良淑德,她就是这么个不消停会作的女人,不服气,给她憋着! 周青柏没动,就还是那样抱着她,林青禾气不过在他脸上扯了扯,道:“我都说过了,我能有把握干好这事,而且你在城里也有人的,我要是真有啥事你也能给我兜着一二。” 周青柏挑眉,虽然没说话但林青禾读懂了他的意思,就是在问她是怎么知道的。 “自行车这样的大件没预定一年半载的就能买到手在,周青柏,你是当我傻还是你觉得我傻?”林青禾扯他脸皮道。 周青柏任由她扯,不过就是不松口。 他自然有人的,县城那边说得上话的是他的一个老伙计了,自行车也是他那边给帮忙解决的。 如她说的,要是她真有啥事,他的确可以把她平安无事捞出来。 不过他哪里会让她去干这个? 林青禾怎么说他都不答应,最后气得她把二娃抱过来给他睡去,她跟大娃三娃睡了。 第二天二娃醒来就发现自己竟然他爹睡了,他昨晚上明明抱着三娃睡的啊。 “以后你都跟你爹睡去,还有你大哥,你们俩都跟他睡。”林青禾哼了声,自己把三娃抱过来。 周青柏看了她一眼,林青禾感觉到了,回视他,然后又瞪回去。 但是显然周青柏在这件事没那么容易妥协的,哪怕让他吃不上自己媳妇这块肥肉。 自家去买点肉回来吃,那周青柏是不觉得有啥不妥的,因为这是情理之中的。 不过他媳妇要想去投机倒把,那周青柏如何能答应? 至于吃他媳妇这块肉的事,那另外再打算了,反正他是不会受美人计诱惑的。 林青禾看他那样心里就冷笑开了,我看你能憋到啥时候! 得罪林青禾显然不是什么好受的事情,因为林青禾并不会惩罚,她是会直接来狠的,怎么个狠法? 她开始四处询问哪里有卖羊肉了,她要买羊肉回来给他大补! 不过这年头羊肉真不是那么好弄的,周青柏城里有人这才能够买得到上次那些羊肉,她自己的话那是买不到的。 林青禾并不放弃,她就在家里变着法地给周青柏做好吃的,除了油渣鸡蛋白菜大白面包子,还有猪蹄炖花生,红烧肉配大米饭,以及各类汤汤水水的,她还把自己打扮得漂漂亮亮的,身上香香的。 就连三娃都忍不住抱着她表示,娘好香呀! 大娃二娃也这么点头,他们娘可真香。 林青禾身上的香味的确香的,不过是幽香,并不浓郁,很清新的那种。 孩子们都这么觉得了,周青柏又哪里会没闻到,他知道他媳妇这是在故意勾引他,故意给他好吃好喝,让他大晚上的惦记她,不过面上这厮还是很沉得住气的,一点没表现出来。 要不是看到他深夜摸索着起来换了条内库,她都要以为自己魅力下降了呢。 看到他起来换内裤,林青禾差点笑出声,不过还是忍住了,继续装不知道睡觉,然后她就感觉到他有动作了。 他直接就把睡得跟小猪似的的二娃抱里边去了,然后跟她一个被窝来,抱着她继续睡。 因为是继续睡没干别的,林青禾也就装不知道了。 第二天起来还不待说别的,就听说了周三嫂生了。 “这么快?”林青禾诧异道。 这才一晚上呢。 “是挺快的。”过来报喜的周母笑了笑,这一次周三嫂生的是个儿子,一大家子都高兴。 “上次买的猪蹄还冻着没?”林青禾问道。 “还冻着。”周母点头道。 这边是有规矩的,没有孩子出生后不能见外人的说法,不过现在天寒地冻的,林青禾也不好过去打搅,就给周母拿了一斤红糖,道:“娘你拿过去给三嫂。” 周母让她留下:“家里有了,上次你给的你三嫂也没怎么吃,还留着,够用的了。” “我这也没别的啥好东西,娘你拿过去吧。”林青禾给她。 周母也就没再推辞。 过了前三天,林青禾这才过来的。 跟周三嫂说了会话,周三嫂这一次奶水是比较充足的,而且这一次她生儿子,这位四弟妹又给了红糖过来,这心意真够够了。 “你看我没说错吧,冬冬这皮肤长大了肯定会很好,多吃苹果是有好处的。”林青禾看了看还在睡觉的孩子,说道。 “是比之前他姐的时候白多了。”周三嫂笑道。 现在这位也是有儿万事足的样子。 有这么个儿子了,那以后她也是底气足了的,可不会再感觉比人矮一头了。 乡下地方就是这样的,十个女儿都不如一个儿子,虽然往往女儿都比儿子懂事听话孝顺。 但是还是那句话,生儿子保姓啊。 林青禾跟她聊了一会,也就想回家了。 不过出来跟周二嫂碰了个面,周二嫂就笑道:“四弟妹,你有门路的话,可得给你三嫂弄点好的回来补补啊。” 周大嫂在厨房里熬粥,听到这话有些皱眉,这老二家的怎么老想着找事。 “有的呀,我给三嫂又送了斤红糖,二嫂你送了啥。”林青禾看她道。 “我家那条件你又不是不知道,能送得了啥,红糖还是不够下奶,要是能有好肉吃,那肯定是极好的。”周二嫂笑道。 你不是有钱吗,那就让你出出血好了。
“Trong nhà tiền và phiếu đủ dùng, em không cần phải làm việc mạo hiểm” Cuối cùng Chu Thanh Bách đã đoán được vì sao dạo gần đây vợ anh luôn mang bộ dáng chất chứa nhiều tâm sự. Nhưng khiến anh bất ngờ nhất là cô nàng này dám nghĩ tới chuyện đầu cơ trục lợi. “Em có nói tiền trong nhà không đủ dùng đâu. Nhưng em nhàn rỗi quá, chán lắm luôn. Em chỉ cắp nách một cái rổ thôi, nếu có người hỏi thì em nói là mang chút thịt đi vào thành thăm người thân. Hơn nữa em không tính làm thường xuyên, dăm ba bữa mới đi lấy thịt một lần, kiếm lời một hay đồng tiền phụ giúp chút đỉnh sinh hoạt phí trong nhà thôi mà, được không anh?” Lâm Thanh Hoà rút ruột rút gan giãi bày với chồng. Chu Thanh Bách trấn an cô: “3000 đồng, đủ cho em chi tiêu.” Một lời đã định, miễn thương lượng! Lâm Thanh Hoà tức giận co chân đạp cho anh một phát, nói lẫy: “Anh nằm xa ra, nhìn anh là thấy phiền rồi!” Ngàn lần đừng hy vọng Lâm Thanh Hoà cô là người vợ hiền lương thục đức. Cô chưa bao giờ thuộc tuýp phụ nữ an phận, anh chịu được thì chịu, không chịu được cũng cố mà chịu! Chu Thanh Bách không nhúc nhích, hay cánh tay vẫn vững vàng ôm cô như cũ. Lâm Thanh Hoà hết cách đành tấn công khuôn mặt anh, kéo, nhéo, véo… đủ trò. “Em đã nói với anh rồi, một khi em quyết định làm gì có nghĩa là em đã lường hết mọi khả năng, em rất tự tin vào việc này. Hơn nữa trong thành phố, anh cũng có mối quan hệ còn gì. Nếu, chỉ là nếu thôi nha… thực sự chẳng may em gặp vấn đề gì đó vẫn còn có anh bọc đường hậu cho em cơ mà.” Chu Thanh Bách nhướng mày, tuy rằng anh không nói chuyện nhưng cô đọc hiểu được ý anh muốn hỏi làm sao cô biết. Lâm Thanh Hoà véo má anh: “Người ta mua một cái xe đạp phải đặt trước từ một tới hai năm. Chu Thanh Bách, anh nghĩ em là con ngốc hay con khờ?” Chu Thanh Bách để kệ móng vuốt của cô làm loạn trên mặt mình, vẫn chung thuỷ không mở miệng nói câu nào. Cô nói anh có mối quan hệ - Đúng. Trên thành phố anh có một ông bạn già, chuyện mua xe đạp cũng là do người này hỗ trợ giải quyết. Cô nói nếu cô gặp bất trắc anh sẽ cứu cô - Đúng. Đích thực anh có năng lực giải cứu và mang cô ra ngoài bình yên không tổn hại một cọng tóc. Nhưng làm sao anh có thể đồng ý để cô đi làm mấy loại chuyện như thế này được? Dù Lâm Thanh Hoà nói gãy cả lưỡi anh vẫn trước sau như một không là không. Cuối cùng cô tức giận vùng dậy, bế Nhị Oa nhét vào bên người anh, còn cô nằm xuống giữa Đại Oa và Tam Oa. Ngủ! Sáng hôm sau, Nhị Oa tỉnh dậy phát hiện mình đang ôm cha, rõ ràng tối qua nó nhớ là nó ôm Tam Oa cơ mà nhỉ?! Lâm Thanh Hoà hừ lạnh một tiếng, ôm Tam Oa lên nói với Nhị Oa và Đại Oa: “Từ giờ trở đi con và cả con nữa, hai người các con ngủ với cha.” Chu Thanh Bách nhìn cô, Lâm Thanh Hoà nhận được tín hiệu quay đầu lại trừng anh một cái rồi quay ngoắt đi. Đối với việc này Chu Thanh Bách rất kiên quyết, kể cả có bị cấm vận thì vẫn nhất quyết không chịu thoả hiệp. Lâm Thanh Hoà bỏ tiền mua thịt về nhà ăn, Chu Thanh Bách cảm thấy ổn, vì đây là giao dịch ngang giá sòng phẳng. Nhưng buôn bán đầu cơ trục lợi lại là một chuyện hoàn toàn khác, anh không thể đáp ứng. Còn việc anh “ăn thịt” thì lại là một chuyện khác nữa, đây là phúc lợi của anh, anh khắc có tính toán. Dù sao thì đừng hòng dùng mỹ nhân kế dụ dỗ. Lâm Thanh Hoà thấy thái độ quyết tuyệt của anh thì cười lạnh, được, để xem có nghẹn chết anh không! Đắc tội Lâm Thanh Hoà đương nhiên phải chịu khổ. Cô sẽ không trực tiếp trừng phạt đối phương nhưng đợi đó mà xem phương pháp của cô còn tàn nhẫn hơn gấp bội. Cô bắt đầu đi khắp nơi dò hỏi xem chỗ nào bán thịt dê. Cô muốn mua thịt dê về cho anh bồi bổ, không phải, là đại bổ mới đúng, haha! Thế nhưng thời đại này thịt dê rất khó mua, Chu Thanh Bách mua được là bởi vì anh có người quen trong thành, cho nên hiển nhiên kế này thất bại! Thua keo này ta bày keo khác, Lâm Thanh Hoà không gặp khó mà lui. Cô ở trong bếp cặm cụi nấu nướng, tận lực nghĩ ra thật nhiều món. Hết bánh bao nhân tóp mỡ, trứng gà cải trắng lại tới móng heo hầm đậu phộng, cơm thịt kho tàu, cùng rất nhiều các loại canh hầm đặc biệt. Không chỉ có vậy, cô còn trang điểm xinh đẹp, đặc biệt nhất là người cô toả hương thơm, một mùi hương tinh tế, không nồng đậm, rất tươi mát dễ chịu. Ngay cả Tam Oa cũng nhịn không được, vừa ôm mẹ vừa khen mẹ thơm quá, mẹ thơm quá! Đại Oa Nhị Oa cũng phải gật đầu tán thưởng mẹ bọn chúng rất thơm nha! Ngay đến bọn trẻ con còn ngửi thấy, Chu Thanh Bách có điếc mũi đâu mà ngửi không được. Anh biết cô cố ý câu dẫn anh, cố ý cho anh ăn ngon uống tốt, rồi đến buổi tối bỏ mặc anh một mình… Tuy nhiên Lâm Thanh Hoà đã coi thường năng lực chịu đựng của người đàn ông này rồi. Đã bao ngày trôi qua mà ông tướng này vẫn luôn trầm ổn, một chút cũng không biểu hiện ra bên ngoài. Nếu không phải ban đêm cô phát hiện anh mò mẫn đi vào trong nhà kho thì cô còn tưởng sức quyến rũ của mình đã giảm sút. Thấy anh yên lặng thay quần lót, Lâm Thanh Hoà thiếu chút nữa bật cười thành tiếng, cũng may cô kịp nhịn xuống, quay đầu ra hướng khác tiếp tục giả ngu. Lúc sau cô cảm giác được đằng sau có động tĩnh. Tất nhiên rồi, Chu Thanh Bách bắt đầu hành động. Anh ôm thằng nhóc Tam Oa đang ngủ say như heo ra chỗ khác. Sau đó anh thế chỗ Tam Oa, chui vào ổ chăn, ôm vợ tiếp tục ngủ. Bởi vì anh chỉ ngủ không làm gì khác nên Lâm Thanh Hoà cũng tiếp tục nằm im giả chết. Sáng sớm hôm sau, mọi người mới vừa tỉnh giấc chưa kịp bắt đầu ngày mới đã nghe tin chị ba Chu sinh. Lâm Thanh Hoà kinh ngạc: “Nhanh vậy sao?” “Đúng vậy, rất nhanh.” Bà Chu rạng rỡ lại đây báo tin vui. Không vui sao được, vợ thằng ba sinh con trai, đây là niềm vui của cả Chu gia. Lâm Thanh Hoà hỏi: “Móng heo lần trước còn đông lạnh không?” Bà Chu gật đầu: “Còn, còn” Vùng này có quy củ, trẻ con mới sinh chưa được thăm nom. Hơn nữa thời tiết rét đậm, Lâm Thanh Hoà không tiện qua quấy rầy mẹ và bé, cô đưa cho bà Chu một cân đường đỏ, nói: “Mẹ cầm về đưa cho chị ba.” Bà Chu không nhận: “Trong nhà có rồi, lần trước con cho, nó luyến tiếc không dám ăn, vẫn còn nguyên.” Lâm Thanh Hoà nhất quyết bắt bà cầm bằng được: “Mẹ cầm lấy đi, ngoài cái này ra con không có thứ gì tốt hơn để cho.” Bà Chu liền nhận lấy mang về cho con dâu ba. Ba ngày sau, Lâm Thanh Hoà mới sang thăm chị ba Chu và em bé. Chị ba Chu lần này sinh rất thuận lợi, sinh được con trai, sữa lại về rất nhiều. Thím tư lại đưa qua đường đỏ, thật đúng là có tâm ý. Lâm Thanh Hoà ngắm em bé đang ngủ say, nói: “Chị thấy em nói đúng chưa, ăn táo rất có lợi, Đông Đông sau này lớn lên làn da rất đẹp cho mà xem.” Chị ba Chu cười cười: “Đúng là chị của nó lúc mới sinh không trắng bằng nó bây giờ.” Hiện tại chị ba Chu mới cảm nhận được ý nghĩa của câu “có con trai là có tất cả”. Sinh hạ được một đứa con trai, từ giờ về sau cô không còn cảm giác tự ti, thấp hơn người ta một cái đầu nữa. Ở nông thôn chính là như vậy, mười đứa con gái không bằng một thằng con trai, tuy rằng con gái luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện và hiếu thuận hơn nhưng vẫn là câu nói muôn thuở, sinh con trai nối dõi tông đường. Hai chị em dâu hàn huyên với nhau một hồi, Lâm Thanh Hoà cáo từ ra về. Nhưng mà xui, chân vừa bước ra khỏi cửa phòng đã chạm mặt chị hai Chu. Chị hai Chu giả vờ đon đả: “Em tư, em có nhiều phương pháp hay, hẳn là nên tìm thêm mấy món ngon cho chị dâu ba của em bồi bổ cơ thể chứ.” Chị cả Chu đang ở trong bếp nấu cháo, nghe được lời này thì nhíu mày, thím hai này lại đi kiếm chuyện đây. Lâm Thanh Hoà nhìn như không nhìn cô ta: “Có nha, tôi tặng chị ba hai cân đường đỏ, còn chị hai tặng gì thế?” Chị hai Chu cười nói: “Nhà anh chị điều kiện thế nào không phải em tư không biết, làm gì có gì mà đưa. À mà, ăn đường đỏ thôi không đủ xuống sữa đâu, phải ăn thịt mới tốt.” Chị hai Chu ngoài cười trong không cười, trộm nghĩ chẳng phải nhà cô có nhiều tiền lắm sao, vậy phải làm cô ra tiền ra bạc thật nhiều cho bõ ghét.
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
“说起肉,那过阵子也快分肉了,冬冬这孩子说起来也是有福气的,赶上时候了。”周大嫂这时候端着鸡蛋粥从厨房出来,笑着插话道。 “可不是。”林青禾笑道。 “大娃之前看到他三娘娘就问弟弟啥时候出来跟他玩,这孩子眼睛可真亮,一看他三娘娘肚子就知道是个弟弟了。”周大嫂说道。 “这两天也是一直说要过来看弟弟,我说你们几个猴孩子乱撞的别带寒气进来,就不让他们过来,等过阵子了再让他们过来看他们弟。”林青禾道,看了眼鸡蛋粥,道:“大嫂你端进去吧,我先回去了。” “好。”周大嫂应了声。 林青禾回去了,周大嫂就没理周二嫂,端了粥进来给周三嫂。 “又找事了?”周三嫂低声问道。 “谁说不是,老四家的也没干啥,就她一天天事多,这图的是啥。”周大嫂低声道。 “心里不痛快呗。”周三嫂鄙视道。 至于不痛快啥,那周大嫂也是清楚的,这是没看到老四家的落魄了,所以心里不舒坦了。 这可真是,一家人的,老四家的要是过得不好,那她们还不得伸手啊? 这吃亏的到底是谁? 现在老四家的转过弯来了,她过得好,家里这边都能照顾着点,虽然她们分不到啥,但是偶尔孩子们还是能分一口吃的。 比如上回那腊八粥,那就非常好吃,她儿子周阳吃得很欢喜。 所以为啥要希望老四家的过得不好呢?周大嫂想不明白。 周三嫂也想不明白。 不过妯娌俩都没多说啥。 队上分肉是在十二月二十号这天分的。 周青柏出面那自然是能够买到好肉的,而且他已经回来了,明年就会出工,队上对于他过来买肉也没说啥。 周青柏就买了瘦肉还有排骨跟大骨这些,至于时下最火热被视为一等肉的,他也没有跟人抢,毕竟现在他还没工分,人家一年到头的,也就指望这些了。 他家是不缺的,现在家里还有两罐子雪白白的猪油呢,不用买那些。 瘦肉要了五斤,五花肉要了两斤,排骨要得多了点,大骨也是。 毕竟从现在开始就要吃到过年年后。 不过这些东西也是花了一点钱的,周青柏眼睛不眨一下地就拎着回家了,跟在他后边的还有大娃二娃,至于三娃被林青禾带着,没出来,冻死人了这天气,出去干嘛。 大娃二娃那是不消停,这才让他们出去的。 “娘说过年就给咱们做炸排骨吃,特别香!”大娃跟在后边特别高兴。 二娃也高兴,眼睛发亮发亮的。 哥俩经过这么个冬天的蕴养,那可真别说,身体倍儿好,都不带感冒的,而且也是胖呼了许多。 周青柏把这些肉带回来就跟林青禾说道:“过年得去老周家吃。” “行啊,到时候炸一盆排骨过去。”林青禾没意见。 虽然往年她就没去过,不过那不是因为他过年时候也不一定在家么,今年既然在了,那就去老周家好了。 “这些肉你给剁碎了,我给他们做些猪肉丸子吃。”林青禾开始指挥周青柏干活。 五斤瘦肉她切了一斤出来,两斤五花肉也切了一半,剩下的四斤瘦肉跟一斤五花肉就全剁碎了。 做肉丸子全用瘦肉不行的,加些五花肉的白肉进去味道会更好更香。 盐,葱碎,姜末,鸡蛋还有面粉淀粉,材料虽然简单了点,但是做出来肉丸子明显是非常香跟好吃的。 一斤肉出八两肉丸子,差不多三十个肉丸子,瘦肉叫五花肉一共五斤肉做了一大盆猪肉丸子。 林青禾倒是觉得味道还好,但是大娃二娃还有三娃哥三个却是惊为天人,觉得他们爹娘做出来的猪肉丸子简直是世间最美味的了。 “要留着过年吃的,现在给我省着点吃。”林青禾这么说道。 给他们一人吃了两个就完事了,本来就打算给一个的,不过被他们讨价还价就多加了一个。 不过这样周大娃周二娃哥三个还是想跟他们娘斗智斗勇多吃点肉丸子。 周青柏也觉得他媳妇这点子实在是多,这肉丸子也很好吃,不过他在吃的上边要求比较低,她怎么安排他听着就是了,其他没多说啥。 不过他以为这样就能吃上林青禾这块肉了吗,显然并没有。 不让她做生意,他就自己打光棍去吧。 这天周青柏从县城回来,还给她带了邮票回来,林青禾打算收集的,不过她一直没时间买。 周青柏出门她也就提了一句,他回来给她带了所有的邮票,一版一版的。 “娘,你买这些干啥?”周大娃拿着邮票,不明所以道。 “又不能吃。”周二娃瞅了一眼,也叹气道。 这意思就是说他娘糟蹋钱了,还忍不住看了他爹一眼,当爹的竟然也没管住娘,钱留着买东西吃多好? “给我一边待着去。”林青禾把邮票都拿过来,哼了声。 “娘,我要玩。”周三娃看着她手里的邮票道。 “娘要自己留着玩。”林青禾笑眯眯道,然后瞪了眼周二娃这个未来的狗头军师:“周二娃,你刚那啥意思,你老娘我一天天的伺候你们父子几个,还不能拿点钱买点自己喜欢的东西是不是?” “娘你想买啥买啥,叫我爹给你钱。”周二娃立马识时务地抱住她,说道。 林青禾这才哼了声,表示稍稍满意。 说起来周青柏这也是个宠媳妇的,一点下限都没有,这么多版邮票下来,那可是要费不少钱的,他眼睛不眨一下就买了。 正如林青禾说的,她这一天天的伺候他们父子几个,一天三顿饱饭,晚上还给烧水泡脚洗脚,每晚上都要的,她任性点咋地了? 还不给了是不是? 周青柏看向自己鲜活的媳妇,他发现自己回来后才算真正认识她,不得不说,这样的媳妇他很喜欢,他很乐意她保持现在这样一直跟他过下去。 林青禾到底拿了人家的好,对他语气稍微好了点,道:“晚饭想吃啥?”
“Nói đến thịt, đại đội sắp phân thịt. Đứa trẻ Đông Đông này quả là có phúc khí, biết chọn lúc chui ra.” Đúng lúc chị cả Chu bưng chén cháo trứng gà từ trong bếp ra, nói chen vào. Lâm Thanh Hoà cười nói: “Chị cả nói đúng.” Chị cả Chu: “Nhớ lúc trước mỗi lần Đại Oa gặp bác ba thì đều hỏi khi nào em trai mới chịu ra chơi cùng nó, đứa nhỏ này có đôi mắt biết trước tương lai hay sao ấy, thím ba mới mang bầu mà nó đã biết là em trai rồi.” “Hai hôm nay nó cứ loạn lên đòi qua đây gặp em trai mà em không cho, phải nói là bây giờ trời lạnh ngộ nhỡ lây khí lạnh cho em bé thì không tốt, đợi ấm lên rồi mẹ cho qua. Thế nó mới chịu đấy.” Lâm Thanh Hoà nói, mắt thấy chén cháo trứng thì vội bảo: “Chị cả mang vào đi không nguội, em về trước đây.” “Được” Chị cả Chu đáp lời. Lâm Thanh Hoà ra khỏi cửa, chị cả Chu lướt qua người thím hai trực tiếp bưng cháo vào phòng thím ba. Chị ba Chu thấp giọng hỏi: “Lại gây sự?” Chị cả Chu cũng tận lực đè giọng xuống: “Vẫn chứng nào tật nấy, thím tư có làm gì đâu mà cô ta suốt ngày kiếm chuyện, chả hiểu kiểu gì.” Chị ba Chu bĩu nhếch mép: “Chắc khó chịu trong lòng.” Khó chịu cái gì, không cần nói chị cả Chu cũng quá rõ. Vì không thấy được thím tư lâm vào cảnh nghèo khó khốn cùng cho nên có người trong lòng không thoải mái. Suy cho cùng đều là người một nhà, giả dụ nhà chú tư gặp khó khăn thật thì ba nhà các cô cũng phải chịu liên luỵ. Rốt cuộc ai mới là người khổ, còn chưa biết à. Bây giờ gia đình chú thím tư có đồ ăn ngon đều mang sang bên này, tuy rằng mấy chị em dâu không tới lượt nhưng bọn trẻ con cũng được một miếng. Ví dụ như hôm mùng tám tháng chạp, thím tư đưa qua chén cháo thơm ngon vô cùng, Chu Dương con gái cô đến bây giờ vẫn còn nhắc lại mãi. Thật không hiểu nổi thím hai suy nghĩ gì mà cứ mong nhà chú tư sa cơ thất thế, việc này cả chị cả và chị ba Chu đều nghĩ không ra. Nhưng chị em dâu chỉ dám to nhỏ với nhau thôi, không dám nhiều lời ra bên ngoài.Ngày hai mươi tháng mười hai, đại đội phân thịt. Có Chu Thanh Bách ra mặt, tất nhiên có thể mua được thịt ngon. Mặt khác anh đã xuất ngũ, sang năm xuất công, vì thế xã viên trong đội sản xuất không bài xích việc anh lại đây mua thịt. Anh chỉ chọn mấy loại không được ưa chuộng lắm như thịt nạc, xương sườn, xương ống. Còn những loại thịt được cho là thượng hạng thời này, anh nguyện ý nhường lại cho mọi người. Thứ nhất là anh chưa có công điểm, thứ nhì là anh hiểu mọi người quanh năm suốt tháng vất vả chỉ trông vào ngày này. Thứ ba là nhà anh không thiếu, trong bếp vẫn còn hai bình mỡ heo. Cho nên không cần tranh đoạt tí thịt mỡ với bà con. Đây là lần phân thịt cuối cùng trong năm, phải lưu trữ ăn tới qua tết. Anh mua năm cân thịt nạc, hai cân thịt ba chỉ, xương sườn, xương ống bán bao nhiêu mua bấy nhiêu. Tổng cộng tốn khá khá. Chu Thanh Bách đôi mắt không nháy cái nào, dứt khoát rút tiền ra trả rồi xách thịt về nhà. Sau lưng anh còn có hai cái đuôi là Đại Oa và Nhị Oa. Tam Oa cũng muốn theo nhưng Lâm Thanh Hoà cản, lạnh thế này đi ra ngoài để về đông cứng à. Đại Oa lẽo đẽo theo sau vô cùng hứng chí: “Mẹ nói sang năm sẽ làm món sườn heo chiên, ngon lắm á.” Nhị Oa cũng đặc biệt cao hứng, đôi mắt toả sáng lấp lánh. Hai anh em trải qua một mùa đông ấm áp nhất từ trước tới nay. Ăn no mặc ấm, không cảm mạo phong hàn, lại còn béo quay béo cút. Về tới nhà, Chu Thanh Bách đưa tất cả chỗ thịt cho Lâm Thanh Hoà: “Tết Nguyên Đán phải qua Chu gia ăn tết.” Lâm Thanh Hoà đồng ý ngay: “Được, tới lúc đó chiên một khay sườn heo mang qua.” Những năm trước nguyên chủ đều ở tại nhà mình ăn Tết, lý do là vì Chu Thanh Bách không được nghỉ phép. Năm nay anh đã về, cả nhà qua Chu gia ăn tết cũng tốt, cô không có ý kiến. Lâm Thanh Hoà bắt đầu chỉ huy Chu Thanh Bách làm việc: “Chỗ thịt này anh băm nhỏ ra đi, em làm thịt viên cho các con.” Cô cắt riêng ra một cân thịt nạc cùng một cân thịt ba chỉ, còn lại bốn cân thịt nạc và một cân thịt ba chỉ cô đưa cho Chu Thanh Bách băm hết. Muốn làm thịt viên ngon đều phải có bí quyết. Nếu chỉ dùng toàn thịt nạc sẽ bị khô, trộn thêm chút thịt ba chỉ vào viên thịt sẽ ngon hơn rất nhiều. Muối, hành lá xắt nhỏ, gừng băm nhuyễn, trứng gà, bột mì tinh. Chỉ bằng mấy nguyên liệu đơn giản này thôi thế mà thành phẩm lại có hương vị vô cùng đặc biệt. Mỗi cân thịt làm được tám viên thịt, tổng cộng năm cân thịt làm được khoảng hơn ba mươi viên. Một thố lớn thịt viên, ăn đã đời luôn! Đến Lâm Thanh Hoà vừa làm vừa phải nuốt nước miếng nói chi ba đứa trẻ con. Chúng nó mắt tròn mắt dẹt, sửng sốt kinh ngạc. Lần đầu tiên trong đời bọn chúng nhìn thấy thịt heo viên. Ba đứa nó đều cảm thấy cha mẹ mình đang làm một món ăn xứng danh mỹ vị nhân gian. Lâm Thanh Hoà: “Cái này làm để dành ăn Tết, bây giờ mẹ chỉ có thể cho các con nếm trước một ít thôi.” Đầu tiên là mỗi thằng một viên. Nhưng ba thằng quỷ này nhất quyết đấu trí đấu dũng với mẹ, bám nhằng nhẵng như ba cái đuôi, đi một bước theo một bước. Quá phiền! Lâm Thanh Hoà đành phải cho mỗi thằng thêm một viên nữa là hai viên mới yên. Chu Thanh Bách cũng rất thích món này, liếc trộm thố thịt viên đầy vun…nhưng anh ngoan hơn ba thằng nhóc thối kia, tuyệt đối không đòi hỏi, vợ cho bao nhiêu ăn bấy nhiêu thôi. Cuộc đời nào có dễ dàng, anh đừng mơ tưởng ban ngày nghe lời ăn ít thịt viên thì tới tối được “ăn thịt”. Không cho cô làm ăn buôn bán, anh cứ việc tự mình đánh quang côn* đi thôi. *quang côn: Đàn ông lớn tuổi không có vợ.Hôm nay Chu Thanh Bách đi huyện thành, lúc về mang cho Lâm Thanh Hoà tem bưu chính. Lâm Thanh Hoà đã có dự đinh mua từ lâu rồi nhưng công việc lu bu cô vẫn chưa có thời gian đi mua. Lúc Chu Thanh Bách ra khỏi cửa cô có dặn với theo một câu nhớ mua tem bưu chính cho cô, mỗi loại một bản. Chu Đại Oa cầm tem, vẻ mặt mờ mịt hỏi: “Mẹ mua cái này làm gì” Chu Nhị Oa bắt lấy liếc mắt một cái, thở dài nói: “Không ăn được.” Ý nó chính là mẹ lại hoang phí tiền. Nó còn cố tình liếc mắt về phía cha ngầm ám chỉ sao cha không quản người phụ nữ của cha đi, để dành tiền mua đồ ăn được có phải tốt hơn không? Lâm Thanh Hoà thu lại các bản tem, hừ một tiếng: “Cứ đợi đấy rồi xem.” Chu Tam Oa nhìn xấp tem trong tay cô: “Mẹ, con muốn chơi.” “Mẹ cất đi để dành chơi một mình cơ.” Lâm Thanh Hoà cười tủm tỉm nói. Sau đó cô trừng mắt với thằng quân sư quạt mo tương lai - Chu Nhị Oa: “Chu Nhị Oa, vừa rồi con có ý gì. Lão nương ta ngày ngày cơm nước vất vả hầu hạ cha con mấy người mà còn không được phép lấy chút tiền mua đồ mình thích hả?” Chu Nhị Oa thức thời, lập tức ôm lấy chân mẹ, nói: “Mẹ muốn gì cũng được, bảo cha đưa tiền cho mẹ mua.” Lâm Thanh Hoà hừ một tiếng, tỏ vẻ thoáng vừa lòng. Lại nói tới Chu Thanh Bách, anh đúng là một ông chồng chiều vợ không giới hạn. Một xấp tem bưu chính, mỗi loại một bản, tốn không ít tiền. Vậy mà anh rút tiền không chớp mắt, cực kỳ quyết đoán. Anh cũng nghĩ giống y như Lâm Thanh Hoà vừa nói, cô vất vả hầu hạ bốn bố con anh, ngày nấu ba bữa cơm, tối đun nước nóng ngâm chân, sau này mỗi đêm còn có…., cô tuỳ hứng một chút thì có làm sao? Vợ anh, anh chiều được! Ai dám nói không cho?! Chu Thanh Bách nhìn về phía cô vợ nhỏ tràn đầy sức sống. Anh phát hiện ra một điều, trước đây anh hoàn toàn không hiểu gì về cô. Từ sau khi xuất ngũ trở về anh mới chân chính để tâm tìm hiểu cô. Một người vợ như cô, làm gì có người đàn ông nào không thích. Anh nguyện ý yêu thương, che chở cô, nắm tay cô đi nốt quãng đời còn lại. Người ta mang đồ tốt về cho mình, dù gì cũng phải tỏ lòng biết ơn, Lâm Thanh Hoà nhỏ nhẹ hỏi anh: “Tối nay anh muốn ăn gì?”
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
“你看着弄,都行。”周青柏道。 林青禾晚饭就简单蒸了馒头,然后又给煮了个骨头海带汤,当然还给了哥三个一人一个肉丸子吃。 晚饭就算这样了,简简单单,不过能吃饱就行了。 她家的伙食要说第二全村都没人敢说第一。 周小姑子周晓梅是在腊二十五回来的,踩着一双白塑料底的布鞋回来的。 连家都没回,第一时间就过来林青禾这边了。 虽然人在县城的食品厂里上班,但是她也听说了她四哥退下来回家的事。 她好早之前就要回来的,可是没办法接近年底了,厂里忙的不行,她抽不出身回来。 一直到按捺到现在放假才回的。 “小姑子回来了,哟,这鞋子可真不错。”林青禾看到她,目光就被她脚下的鞋子给吸引了,说道。 “我托我同事一个亲戚从海市那边带过来的。”周晓梅说道,然后塞了一把奶糖给大娃他们哥几个把他们打发出去,就拉着林青禾进屋里去了。 “干啥?”林青禾看她道。 “四嫂,我四哥这就退下来了?你没闹?”周晓梅小声道。 “他退都退下来了,我闹还有用吗?”林青禾就笑了。 这可真不愧是原主好闺蜜,真是了解原主。 周晓梅楞了一下,狐疑看着她四嫂,就发现了她四嫂这皮肤可是真的好啊,忍不住道:“四嫂,你用的啥护肤品,皮肤这都白得透亮了。” 一下就歪楼了。 “那有啥护肤品,还不是雪花膏。”林青禾说道。 她空间里的护肤品可是不多,她是绝对不会跟人分享的。 “雪花膏是挺不错,但是哪有这样的功效,你现在这皮肤比你以前还要高不少,你可不要瞒着我不告诉我。”周晓梅道,又小声道:“这次我给四嫂你带了不少好东西回来呢,足够你拿回娘家去炫耀一把了。” “拿了啥好东西,我看看。”林青禾目光就往她包里看了。 “你先说你皮肤怎么保养的,这大冬天的你也能把自己弄得这么白里透红,还有你身上这香味,这用的是啥?”周晓梅道。 “你先拿,不然我不说。”林青禾道。 周晓梅就只能先拿出来了,这一次她给带回来了不少食品卷,食用油票,购买红枣,罐头,木耳等副食品的票劵,以及粮票,甚至布票跟棉花票都有! “这布票跟棉花票还是我跟其他人换的,知道你想要特地给你弄回来的。”周晓梅略带得意说道。 “这些票劵的确都非常不错,你给娘那边留了一些没有?”林青禾问道。 之所以原主会支持周晓梅去食品厂,还不惜出钱给她买礼品走门路,这所图谋的就是想要周晓梅帮忙弄票劵了。 不然原主岂会白白出钱出主意,不可能的。 “留了点。”周晓梅点头道:“现在可以说了没有?” “我也不白拿你东西,这是你嫂子我之前从黑市里买回来的,花了你嫂子我不少钱,听说还是从京市那边流传过来的,就剩这么一块了,给你用了。”林青禾去柜子里拿了一块肥皂给周晓梅。 周晓梅看到这块肥皂眼睛都直了,这香气可真不是一般的香啊,而且也好看。 “你可不要拿去显摆,我就这么一块能给你了,而且听说是走私过来咱这边的,你拿出去出了啥事或者工作丢了,你可别来找我。”林青禾说道。 “这种好东西我藏起来自己用都来不及!”周晓梅立马道。 而且洗了自己身上香香的,那也是显摆啊,不用拿出去叫人眼红,要是跟她要她拿不出来,她不得罪人么? 去工厂里还算涨了点智商的周晓梅这么想着。 林青禾给了肥皂换了这些票劵就心安理得了,毕竟自己没白要她的,另外补充说道:“以后不准说你四哥坏话,我已经决定跟他好好过日子了。” 周晓梅撇嘴道:“谁说了,以前不都是你说么,我也就是同情你而已。” “有啥好同情,你四哥对我好着呢。”林青禾看了她一眼。 周晓梅就道:“你还没说你咋保养这么好的呢。” “真想知道啊?”林青禾挑眉道。 周晓梅立马点头,她四嫂现在这副样子,那可真是比城里那些女红还要抢眼啊,这可真真是狐狸精似的。 不过她也想当狐狸精啊! 林青禾就凑上小声道:“想要皮肤好,那你也去找个男人给你滋润滋润。” 一句话,叫周晓梅脸色就是爆红:“要死了要死了!” 然后拎起自己的包就赶紧走人了,林青禾笑道:“记得了啊,眼睛发亮点,到时候找到了让四嫂给你掌掌眼。” 周晓梅逃也似的离开了。 出门周青柏刚好回来,周晓梅跺脚道:“四哥,你可要管管你媳妇!”真是羞死人了。 说完就跑了。 周青柏一脸莫名其妙,进屋就看到他媳妇面带微笑,心情好像也不错的样子。 “爹,要不要吃糖,小姑给的。”大娃说道。 他这话刚说完,林青禾就伸手了:“都赶紧的,自觉点。” 刚周晓梅给抓了一把大白兔奶糖,那可是不少呢,吃多了蛀牙。 “娘,这是小姑给我们的!”大娃哪里不知道她的意思,立马道。 “小姑给的!”二娃也点头。 三娃嘴里吃着一颗,这小子虽然年纪不大,但是吃糖也是一点不含糊的,嘴里吃着一颗,手里还要再剥一颗塞进去。 就被林青禾给截下来了,然后塞进周青柏嘴里。 周青柏:“……” 林青禾看向大娃几个道:“一人上缴两颗,剩下的可以给你们。” 虽然不服气,不过大娃就只能拿出两颗了,二娃道:“大哥刚分了最多,我一共才三颗!” “三颗。”三娃也点头。 “那你们俩个一人上缴一颗。”林青禾道。 大娃气得鼓眼,不过没用,林青禾收缴了四颗上来。 二娃为他弟说话:“弟就嘴里那一颗了,刚被爹吃了一颗。” “你弟的这一颗我明天再给他,先给他保留着。”林青禾随口打发道。 大白兔奶糖她也支持他们哥几个吃,不过不能多吃。
Chu Thanh Bách: “Em làm cái gì anh ăn cái đó.” Chiều nay ăn đơn giản thôi, Lâm Thanh Hoà chưng màn thầu, nấu canh rong biển xương ống, tất nhiên không thể quên ba viên thịt cho ba ông tướng nhỏ. Ngày 25 tháng chạp, một cô gái mang đôi giày vải trắng đế nhựa dẫm trên con đường đất vào thôn. Chu Hiểu Mai, cô em chồng quý hoá đã trở về. Không về thẳng Chu Gia mà tạt ngay qua nhà chị dâu Lâm Thanh Hoà đầu tiên. Mặc dù làm công nhân ở xưởng thực phẩm tận trên huyện thành nhưng tin tức anh tư xuất ngũ cô đã biết. Lúc hay tin lòng cô nóng như lửa đốt muốn về ngay lập tức nhưng cuối năm công việc trong xưởng bận túi bụi, hận không thể phân thân ra làm hai, vì thế cho nên tới tận hôm nay cô mới được nghỉ phép để về nhà. Chu Hiểu Mai vào cửa. Vì đôi giày quá nổi bật, ngay lập tức hấp dẫn sự chú ý của Lâm Thanh Hoà, cô cười nói: “Chào mừng cô em chồng trở về, đôi giày này được đấy!” “Em phải nhờ một người thân của đồng nghiệp mua tận trên Thượng Hải đấy.” Chu Hiểu Mai vừa nói vừa bốc một nắm kẹo sữa phát cho ba anh em Đại Oa nhằm đuổi bọn trẻ ra ngoài, sau đó lôi lôi kéo kéo Lâm Thanh Hoà vào trong nhà. Lâm Thanh Hoà nhìn cô út khó hiểu: “Làm gì vậy?” Chu Hiểu Mai thầm thì: “Chị tư, anh tư xuất ngũ, chị không làm loạn?” Lâm Thanh Hoà buồn cười: “Xuất ngũ thì cũng đã xuất ngũ rồi, chị làm loạn lên có tác dụng gì à?” Đúng là không hổ danh chị em tốt của nguyên chủ nha, hiểu nhau tới từng chân tơ kẽ tóc. Chu Hiểu Mai đứng ngây ngốc, hoài nghi nhìn về phía chị dâu, cô chợt phát hiện làn da của chị dâu đẹp thật nha. Chuyện này quan trọng hơn, phải hỏi trước: “Chị tư, chị dùng mỹ phẩm dưỡng da gì thế? wow, da chị trắng sáng thật đấy.” Lâm Thanh Hoà: “Làm gì có mỹ phẩm gì, vẫn cái loại kem dưỡng đó thôi.” Trước khi tới đây, cô chỉ chuẩn bị có một ít mỹ phẩm dưỡng da, không đủ chia sẻ với người khác. “Loại kem đó cũng được nhưng sao em dùng không thấy có công hiệu như chị nhỉ. Làn da chị bây giờ đẹp hơn trước đây nhiều lắm. Êww, chị giấu bí quyết phải không? Không được gạt em nhaaaa.” Chu Hiểu Mai ầm ĩ xong lại hạ tông giọng: “Lần này về em đặc biệt chuẩn bị cho chị rất nhiều đồ tốt. Chị mà mang về nhà mẹ đẻ bên kia á, tha hồ nở mày nở mặt.” “Đâu, có cái gì tốt, mang ra đây xem nào.” Lâm Thanh Hoà nhìn vào trong túi xách của cô út. Chu Hiểu Mai: “Không được, chị phải nói cho em bí quyết dưỡng da trước cơ. Mùa đông mà da dẻ của chị vẫn trắng hồng trắng hào, Aaaa mùi gì thơm thế, trên người chị có mùi thơm, chị dùng cái gì đấy?” Lâm Thanh Hoà: “Cô lấy đồ ra trước, không thì còn lâu chị mới nói.” Chu Hiểu Mai chỉ còn cách mở túi xách lấy ra một xấp phiếu thực phẩm gồm có phiếu dầu ăn, phiếu thực phẩm phụ, phiếu táo đỏ, phiếu đồ hộp, phiếu mộc nhĩ, phiếu gạo, thậm chí có cả phiếu bông và phiếu vải. Chu Hiểu Mai đắc ý cầm xấp phiếu: “Phiếu vải với phiếu bông em phải đổi với người ta đấy, nè, cho chị.” Lâm Thanh Hoà: “Nhiều vậy? Bên mẹ thì sao? Cô có đưa mẹ không?” Sở dĩ nguyên chủ ủng hộ Chu Hiểu Mai làm trong xưởng thực phẩm, còn không tiếc tiền lo lót cửa sau chính là vì muốn Chu Hiểu Mai kiếm phiếu cho cô ta. Không có lợi ích thì làm gì có chuyện nguyên chủ ra tiền ra bạc. Chu Hiểu Mai gật đầu: “Có có. Bây giờ chị nói được chưa?” “Được rồi, ai lại nỡ lấy không đồ của cô út cơ chứ. Chị dâu của cô phải lặn lội đi lên tận chợ đen mới mua được đấy, tốn của tôi không ít tiền đâu, thấy bảo là hàng thủ đô. Ở đây còn một bánh, cho cô.” Lâm Thanh Hoà mở ngăn tủ cầm một bánh xà bông đưa cho Chu Hiểu Mai. Chu Hiểu Mai nhận bánh xà bông, ánh mắt khẽ động, mùi hương thơm hơn tất cả những loại xà bông khác, lại còn đẹp nữa. Lâm Thanh Hoà: “Đừng có mà xách đi khoe khoang lung tung đấy, chị chỉ có một bánh cho cô thôi. Với cả nghe nói là hàng buôn lậu. Không nghe lời ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì hoặc mất việc thì lúc ấy đừng có mà khóc lóc tới tìm chị.” Chu Hiểu Mai lập tức nói: “Thứ tốt như này em giấu còn chẳng kịp nữa là, haha!” Chỉ cần trên người mình toả hương thơm đã là cách khoe khoang hữu hiệu nhất rồi. Cần gì phải mang ra ngoài khiến người đời ghen tị, chẳng may có người nhờ mua mà không mua được đâm ra lại mất lòng nhau, ngu gì! Đúng là đi một ngày đàng học một sàng khôn, từ ngày đi làm ở nhà xưởng chỉ số thông minh của Chu Hiểu Mai tiến bộ không ít. Đổi xà phòng lấy xấp phiếu, Lâm Thanh Hoà cảm thấy yên lòng hơn, cô chưa từng muốn lấy không của ai cái gì. Xong việc, cô vẫn không quên bổ sung một câu: “Về sau không cho phép cô nói linh tinh về anh tư của cô nữa. Chị đã quyết định chung sống hoà thuận với anh ấy rồi.” Chu Hiểu Mai bĩu môi: “Em có nói gì đâu, trước đây không phải đều là chị nói sao, em chỉ thể hiện quan điểm đồng tình thôi mà.” Lâm Thanh Hoà lườm cô út một cái: “Cái gì mà đồng tình với không đồng tình. Anh tư của cô rất tốt với chị.” Chu Hiểu Mai: “Chị tư, chị còn chưa nói cho em nghe bí quyết dưỡng da của chị!” Lâm Thanh Hoà nhướng mày: “Thật sự muốn biết?” Chu Hiểu Mai dứt khoát gật đầu. Ngoại hình của chị tư bây giờ bỏ xa mấy cô nương trong thành vài con phố, quyến rũ y chang hồ ly tinh. Nhưng mà cô cũng muốn được làm hồ ly tinh nhaaa!! Lâm Thanh Hoà ghé sát vào tai hạ thập giọng chỉ hai người nghe thấy: “Muốn da đẹp thì tìm một người đàn ông……” Chu Hiểu Mai nghe xong mặt đỏ như gấc hét ầm ĩ: “Chị muốn chếtttttt” Sau đó xách túi bỏ chạy. Lâm Thanh Hoà nhìn theo cười nói: “Nhớ phải mở to mắt ra mà chọn cho kỹ nha. Đến lúc tìm được rồi cũng phải mang tới cho chị duyệt đấy.” Chu Hiểu Mai chân thấp chân cao chạy trối chết. Ra tới cửa vừa vặn gặp Chu Thanh Bách từ bên ngoài trở về. Chu Hiểu Mai dậm chân thẹn quá hoá giận: “Anh tư, anh vào mà quản vợ anh đi.” Nói xong liền chạy biến. Không chạy còn ở đó để mắc cỡ chết à?! Chu Thanh Bách vẻ mặt mờ mịt, bước vào nhà liền thấy vợ mình trên mặt toàn là nét cười, tâm tình thoải mái vui vẻ. Đại Oa: “Cha, cô út cho kẹo, cha ăn không?” Nó vừa dứt lời, bàn tay của mẹ lập tức xuất hiện trước mặt nó. “Tự giác giao nộp. Khẩn trương!” Vừa rồi cô thấy Chu Hiểu Mai bốc một nắm to kẹo sữa thỏ trắng, ăn hết chỗ này chắc chắn sâu răng. Đại Oa nào hiểu tâm ý của mẹ, nó cãi ngay: “Mẹ, đây là cô út cho bọn con.” Nhị Oa gật đầu: “Cô út cho là của tụi con.” Tam Oa trong miệng đang ngậm một viên mà tay đã hí hoáy bóc thêm viên nữa chuẩn bị nhét vào họng. Thằng nhóc này tuổi nhỏ nhưng miệng không nhỏ tí nào, khả năng ăn đường lại càng lợi hại. Lâm Thanh Hoà nhanh tay giật lấy, nhét vào miệng Chu Thanh Bách. Chu Thanh Bách: “…….” Lâm Thanh Hoà hướng về phía mấy thằng nhóc con: “Mỗi người nộp lên hai viên, còn lại bao nhiêu tự mình giữ.” Tuy rằng rất không phục, nhưng Đại Oa vẫn phải chấp hành, nó bùi ngùi móc ra hai viên kẹo. Nhị Oa tố cáo: “Vừa rồi anh cả được chia nhiều nhất, con chỉ có tất cả ba viên thôi.” Tam Oa cũng gật gật đầu, một họng đầy kẹo nhưng vẫn cố nói: “Ba viên.” Lâm Thanh Hoà: “Vậy hai con, mỗi đứa nộp một viên.” Đại Oa giận đỏ mắt nhưng vô dụng. Bốn viên kẹo đã bị mẹ đoạt mất. Nhị Oa tiếp tục vì em trai đòi công đạo: “Em trai chỉ có một viên trong miệng thôi, một viên vừa nãy bị cha ăn mất rồi.” Lâm Thanh Hoà chặn đứng ý đồ của nó: “Viên kẹo đó coi như mẹ giữ lên trước, mai mẹ sẽ bù cho nó sau.” Kẹo sữa thỏ trắng tốt thì có tốt thật nhưng không thể ăn quá nhiều một lúc, cô phải quản chặt mấy ông tướng này.
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
现在的年味是很浓的,家家户户都是笑颜逐开,小孩子也是高兴得很。 林青禾也没拘着大娃二娃出去玩,不过出去之前都是要穿暖和了才准出去的。 点炮仗啥的,她也不拦着,不过不准祸祸人家的东西。 她还让飞鹰跟着出去,这是照看他们哥俩的,至于三娃那就算了,小豆丁才那么点,跟她在屋里待着吧。 周晓梅是家里的常客,每天都过来,还在这边吃饭。 林青禾自然是要剥削她的,让她上缴伙食费,不然就回老周家吃去。 “四嫂,我怎么觉得这次回来你变化太大了。”周晓梅老实上缴了两块钱伙食费,说道。 林青禾就笑了:“我变化哪里大了。” 钱她是不客气接下了的,肯定是要接的啊,周晓梅饭量可不小,而且还是工人有固定收入,她家就后院两头猪还有周青柏这么一个劳动力,她跟周晓梅客气啥。 “你以前不会这样围着男人孩子转啊。”周晓梅道。 现在看她四嫂这样,一整天的都干啥了,就是一日三顿,连个出门的时间都没有,哪有以前的样子,简直跟以前判若两人好吗? “你大概不知道这阵子我身上发生了什么事。”林青禾叹了口气,说道。 “咋了?”周晓梅立马八卦道。 “我跟我娘家闹翻了,今年过年都不打算回去。”林青禾说道。 “这是干啥?”周晓梅愣道。 “你哪里知道他们有多白眼狼,我跟你四哥日子都快过不下去了,我回去先借点钱,但是你知道他们是怎么说的吗?”林青禾冷笑道。 也不用添油加醋,把过程说了一番,周晓梅就够气愤的了:“四嫂你以前对他们那么好,有啥好的都惦记他们,他们就这么回报你?” “所以啊,我才大彻大悟,这世界上除了自己男人跟儿子,兄弟姐妹啥的都给我一边待着去,全是现实势力的,当然这也就是我老林家,我看老周家就挺不错的,都挺团结的。”林青禾道。 周晓梅点头道:“除了二嫂那个争强好胜的,大嫂跟三嫂的确都还不错。”至少不会像她四嫂娘家的嫂子弟媳那样无情狠心。 “所以啊,娘家我都不回去了,我还能如何?自然是把自家的日子过好了,到时候我让老林家后悔去,不过以后他们休想要到我一点好处,以前那些就当喂狗了吧。”林青禾冷笑哼道。 “这样的娘家要来的确没什么用。”周晓梅点头道。 “你在工厂那边处对象没有?”林青禾问道。 “没有。”周晓梅立马道。 反应太快太大,林青禾就眯起眼睛打量周晓梅了,道:“还不老实交代,多大多高家里多少口人什么岁数还有干什么的。” 周晓梅嘴角抽了抽:“四嫂你查户口办案呢。” “想要追求我小姑子,我当然要问清楚,我什么脾气你也清楚,也就是把你当亲姐妹才会多嘴,不然我都不带理你。”林青禾挑眉道。 周晓梅脸上就带起害羞了:“他也是工人,在鞋厂上班,二十四岁。” 这还行,林青禾继续问道:“后边几个问题。” “个子挺高的,比四哥矮一些,跟三哥差不多。”周晓梅脸颊红红的。 跟周三哥差不多,那就是一米七五左右了,也不算矮。 林青禾这么想,老周家周青柏身高是最高的,有差不多一米八五左右,其他的就是周三哥,往下才是周大哥周二哥,稍微矮一点,但也差不多少。 “还有呢。”林青禾道。 “他是家里长子,家里还有父母,他爹也是工人,他娘就不是,还有两个弟弟跟两个妹妹。”周晓梅道。 林青禾就皱眉了。 周晓梅看她道:“四嫂,怎么了?” “你觉得这样的条件好?”林青禾看她道。 “其实还好吧?”周晓梅楞了一下,看她道。 “那他有没有跟你说要是你们结婚,那他以后工资怎么算?”林青禾笑道。 周晓梅立马道:“结婚了,那当然是上缴给我。” 林青禾笑了笑:“这是他跟你说的,还是你自己这么以为的?还有他家里多宽敞,结婚后你们住哪?” “他没说,结婚后那应该是住他家,不过他家不是很宽敞。”周晓梅道。 “你已经去过了?”林青禾诧异道。 “就……就趁着他爹娘不在家去过一回。”周晓梅脸色大红道。 “去看看也是应该的,不过这不宽敞是怎么个不宽敞法?”林青禾道。 “我不喜欢他家,到时候要是嫁过去,很不方便的。”周晓梅对于这个问题倒是这么说道。 “你要不要听我给你分析分析?”林青禾看她道。 “四嫂你说。”周晓梅点头道,她也挺纠结的。 “那四嫂我就跟你直说了。”林青禾看她道:“我觉得这个男人不适合你。” 周晓梅抿抿嘴,道:“其实他人挺好的。” “人挺好这是很不错,要不然你也不会喜欢,但是四嫂跟你说,喜欢不能当饭吃,你想想要是嫁给他,那你只能去他家住,你在城里上班的,城里住房条件有多紧张不用我说想来你也清楚吧?”林青禾道。 周晓梅没说话。 林青禾道:“连你都说小,那他家肯定是真的小的,而且下边还有弟弟妹妹,一家子挤在一起不方便这是第一个,第二个呢,就是以后你们夫妻俩的工资问题,他家就他跟他爸上班,其他都是要靠着他们俩养的,你觉得你嫁过去后,你那个对象还能将工资给你?你对象不把工资给你,你必然会心生不满,到时候吵闹是在所难免,你觉得你们有多少感情经得住这样的消磨?” 周晓梅要说什么,林青禾就示意她先听她说:“或者说你愿意让他把自己工资给他家,但是你以为这样就完了吗?除了他的工资 ,还有你自己的工资,到时候你的工资也未必保得住。” “我自己的工资我怎么就保不住了!”周晓梅不由道。
Không khí những ngày cuối năm rất náo nhiệt, người lớn trẻ nhỏ ai ai cũng vui vẻ rộn ràng. Những ngày này Lâm Thanh Hoà không cấm Đại Oa Nhị Oa đi chơi nhưng điều kiện tiên quyết là phải mặc đủ ấm thì mới cho ra khỏi cửa. Mấy trò đốt phào này nọ cô cũng không cấm chỉ cần hai ông tướng này đừng đốt nhà người khác là được. Cô còn đặc biệt cử Phi Ưng đi theo quản lý hai đứa nó. Còn Tam Oa thì thôi vậy, bé bi cứ ngoan ngoãn ở trong phòng ấm áp với mẹ là tốt rồi. Chu Hiểu Mai thành khách quen trong nhà, ngày nào cũng tới điểm danh, lại còn đòi ở lại ăn cơm. Đâu dễ gì ăn không của chị, muốn ăn cơm nhà chị cũng được, nộp tiền cơm, không chịu thì về Chu gia. Chu Hiểu Mai tự giác nộp lên hai đồng, rồi nói: “Chị tư, sao em cứ cảm thấy chị khác trước nhỉ. Khác rất nhiều luôn ấy.” Lâm Thanh Hoà cười hỏi: “Khác chỗ nào?” Tiền ăn tất nhiên phải nhận, cô chưa bao giờ khách khí mấy chuyện này, thứ nhất sức ăn của Chu Hiểu Mai rất khá, thứ hai cô út là công nhân có thu nhập ổn định. Trên dưới nhà cô đều phải dựa hết vào sức lao động của Thanh Bách với hai con heo ở hậu viện kia kìa. Khách khí thì cô biết lấy gì bù vào đây. Chu Hiểu Mai: “Chị trước kia đâu có suốt ngày lo chuyện chồng con như bây giờ.” Nhìn xem, chị dâu tư bây giờ đang làm cái gì, cả ngày lũi húi cắm mặt trong bếp nấu ba bữa cơm, không có thời gian ra khỏi cửa, cứ đi chơi với mình như trước đây có phải tốt biết bao không? Lâm Thanh Hoà thở dài: “Cô không biết chị đã xảy ra chuyện gì sao?” Chu Hiểu Mai lập tức tò mò: “Sao?” Lâm Thanh Hoà: “Chị cãi nhau với nhà mẹ đẻ, Tết năm nay chắc không về bên đó.” Chu Hiểu Mai hết hồn: “Cái gì?” Lâm Thanh Hoà cười lạnh: “Cô không biết bọn họ vong ân phụ nghĩa tới mức nào đâu. Cuộc sống của chị với anh tư cô càng lúc càng khó khăn, sắp không chống đỡ nổi nữa, nên chị định về bên đó mượn ít tiền, cô biết bọn họ nói gì không?” Chả cần phải thêm mắm dặm muối, chỉ cần kể từ đấu đến cuối toàn bộ quá trình cũng đủ khiến Chu Hiểu Mai tức điên người: “Trước đây chị đối xử với bọn họ như thế nào, có cái gì tốt đều nghĩ tới bọn họ trước tiên, vậy mà giờ dám trở mặt lại còn hổ báo doạ người?” Lâm Thanh Hoà: “Thì bởi thế cho nên bây giờ chị mới triệt để thông suốt, trên thế giới này người quan trọng nhất với phụ nữ chỉ có chồng và con, mấy cái cô dì chú bác anh em gì đó xếp hết sang một bên. Haizzz… Sự thật thì luôn phũ phàng, nhưng chỉ có Lâm gia nhà chị thôi chứ Chu gia bên này cũng rất đoàn kết.” Chu Hiểu Mai gật đầu: “Trừ bỏ chị hai đanh đá háo thắng ra thì chị cả với chị ba cũng được.” Ít nhất không giống mấy chị em dâu bên phía nhà mẹ đẻ chị tư tham lam lại còn vô tình vô nghĩa. Lâm Thanh Hoà hừ lạnh: “Bây giờ không còn nhà mẹ đẻ để về nữa, chị đâu thể làm gì khác. Chỉ có thể cố gắng vun vén cho cái gia đình nhỏ này ngày một tốt hơn. Lâm gia bên đó chắc chắn sẽ có ngày phải hối hận trắng mắt ra. Đừng hòng mà mơ tưởng lấy bất cứ cái gì từ tay chị nữa, mấy thứ trước đây…..coi như cho chó đi.” Chu Hiểu Mai đồng tình: “Thể loại nhà mẹ đẻ như thế không có còn hơn.” Lâm Thanh Hoà hỏi: “Cô đi làm ở xưởng đã có đối tượng chưa?” Chu Hiểu Mai lập tức chối: “Không có.” Phản ứng quá khẩn trương, lời phủ định quá mạnh mẽ. Lâm Thanh Hoà nheo nheo đôi mắt đánh giá Chu Hiểu Mai: “Còn không mau khai thật tên, tuổi, chiều cao, cân nặng, nghề nghiệp, quê quán, thành phần gia đình.” Chu Hiểu Mai khoé miệng giật giật: “Chị tư, chị tra hộ khẩu phá án à?” Lâm Thanh Hoà nhướng mày: “Muốn theo đuổi cô em chồng của tôi đương nhiên tôi phải điều tra rõ ràng từ chân tơ tới kẽ tóc chứ. Tính tình chị thế nào cô rõ nhất. Chị coi cô như em gái ruột mới quan tâm hỏi nhiều như vậy, chứ những người khác ấy à chị đây không rảnh nhé.” Chu Hiểu Mai thẹn thùng: “Anh ấy cũng là công nhân, đang làm ở xưởng giày, 24 tuổi.” Cũng được, Lâm Thanh Hoà gật gù: “Tiếp tục” Chu Hiểu Mai gương mặt phiếm hồng: “Vóc dáng ưhmm rất cao, lùn hơn anh tư một chút, khoảng tầm…bằng anh ba.” Đầu óc Lâm Thanh Hoà bắt đầu lơ đãng đánh giá chiều cao mấy anh em Chu gia. Chu Thanh Bách vô địch khoảng 1m85, tiếp đến là anh ba, sau đó tới anh cả rồi cuối cùng là anh hai. Khoảng tầm anh ba thì chắc trên dưới 1m75, không quá lùn, được! Lâm Thanh Hoà: “Tiếp đi.” Chu Hiểu Mai: “Anh ấy là con trưởng, cha mẹ đều còn sống, cha anh ấy cũng là công nhân, mẹ thì ở nhà, còn có hai em trai với hai em gái.” Lâm Thanh Hoà nhíu mày. Chu Hiểu Mai vội hỏi: “Chị tư, sau vậy?” Lâm Thanh Hoà nhìn Chu Hiểu Mai hỏi: “Em cho rằng điều kiện như vậy là tốt?” Chu Hiểu Mai ngây ra một lúc rồi mới lên tiếng: “Nhìn thì cũng tốt mà?” Lâm Thanh Hoà cười: “Anh bạn đó có từng nói với em sau khi hai người kết hôn thì vấn đề lương thưởng tính thế nào không?” Chu Hiểu Mai lập tức trả lời: “Tất nhiên là nộp hết lên cho em rồi.” Lâm Thanh Hoà bật cười: “Đây là chính miệng anh ta nói hay là em tự nghĩ? Còn vấn đề nhà cửa thì sao, nhà người ta có rộng không, sau khi kết hôn hai đứa ở đâu?” Chu Hiểu Mai: “Anh ấy chưa nói, sau khi kết hôn chắc ở nhà anh ấy, nhưng mà nhà không rộng lắm.” Lâm Thanh Hoà kinh ngạc: “Em đến nhà anh ta rồi?” Chu Hiểu Mai mặt đỏ thẫm như sắp nhỏ ra máu: “Liền…..liền thừa dịp cha mẹ anh ấy không có nhà… đi qua một lúc.” Lâm Thanh Hoà: “Đi xem trước cũng được, nhưng em nói không rộng lắm, ý là sao?” Chu Hiểu Mai bối rối: “Quả thực em không thích chỗ đó lắm, rất bất tiện.” Lâm Thanh Hoà nhìn thẳng vào Chu Hiểu Mai nghiêm túc hỏi: “Em có muốn nghe chị phân tích về vấn đề này không?” “Chị tư, chị nói đi.” Chu Hiểu Mai gật đầu, kì thực cô cũng đang rất rối rắm. “Vậy chị tư không ngại nói thẳng. Chị cảm thấy người đàn ông này không hợp với em.” Chu Hiểu Mai trề môi nói: “Con người anh ấy khá tốt.” “Nếu bản chất không tốt thì làm sao em thích anh ta được. Nhưng mà chị tư nói này, tình yêu không thể ăn thay cơm, ví dụ hai người lấy nhau, chắc chắn một điều em phải vào nhà đó ở, em đi làm ở huyện thành bao nhiêu năm, không cần chị tư nói hẳn em cũng thừa biết mức sống trong thành đắt đỏ tới cỡ nào.” Chu Hiểu Mai ngồi im, nghiêm túc lắng nghe. Lâm Thanh Hoà nói tiếp: “Em nói nhà không lớn lắm hẳn là rất nhỏ đi. Hơn nữa dưới anh ta còn có em trai em gái. Toàn thể gia đình ở cùng với nhau chắc chắn nảy sinh rất nhiều vấn đề. Thứ nhất, chật chội. Thứ hai, tiền nong, nhà đó chỉ có anh ta cùng cha đi làm đồng nghĩa với việc toàn bộ chi tiêu của cả đại gia đình dựa hết vào tiền lương của hai người đàn ông, em nghĩ sau khi em gả vào đó đối phương sẽ nộp tiền lương cho em quản? Em nghĩ kỹ đi, nếu chồng không đưa tiền lương cho em liệu em có bất mãn không? Tới lúc đó mâu thuẫn nảy sinh, ầm ĩ cãi cọ là điều không thể tránh. Em tự cân đo xem tình cảm của các em có đủ lớn mạnh để vượt qua hết thảy những khó khăn trước mắt?” Chu Hiểu Mai mấp máy môi muốn nói, Lâm Thanh Hoà ra hiệu ý bảo bình tĩnh nghe mình nói hết hẵng lên tiếng: “Bây giờ chắc em đang nghĩ em có thể đồng ý để cho anh ấy nuôi gia đình, nhưng em nghĩ đơn giản quá, em gái ạ, ngoài tiền lương của anh ấy còn có tiền lương của em nữa. Đến lúc đó em cũng chưa chắc giữ được tiền lương của mình đâu.” Chu Hiểu Mai không nhịn được thốt lên: “Làm sao em không thể giữ được tiền lương của mình chứ?!”
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
林青禾挑眉道:“你婆婆要是个啥不舒服,你用不用出钱?” 周晓梅楞了一下。 “本来你嫁进城里就算是高攀,至少在她们城里人眼里,就是高攀,既然是高攀,那你就要感恩戴德,要好好伺候公婆善待丈夫的弟弟妹妹,不然那你就是没家教不懂事,小姑子,懂我的意思吗?”林青禾道。 周晓梅咬牙道:“他们敢!” “傻。”林青禾淡道:“那时候你已经嫁过去了,你拼的起吗?现在虽然有离婚这一说,不过你能承受得起离婚的代价?” 周晓梅道:“那我回去就跟他趁早了断了!” “回去了再说吧,你自己再观察观察,我就是给你分析一下,是留是舍看你自己,不过在我看来,小姑你是值得更好的。”林青禾说道。 “我这出身,哪里能有更好的。”周晓梅一下就丧了。 “你这出身怎么了,贫农,时下最好的门第,走出去谁敢动你一下?”林青禾笑道:“而且你要模样有模样,要工作有工作,现在又是花样年华,你干嘛要委屈自己选这么个家庭?” 周晓梅被她这一番安慰到了,神色都是恢复了不少。 “给我说说,那小子是怎么追的你。”林青禾倒了杯温水喝,说这么多话真有点渴了。 “他送了我一个发夹。”周晓梅说道。 “然后呢?”林青禾点头,示意她继续往下说。 周晓梅看她道:“没了呀。” 林青禾就看她:“你们谈对象,他就送了你一个发夹?然后你就跟他处对象?” 语气明显是震惊的。 周晓梅一脸见怪不怪:“送我发夹了就那样了啊。” “我的天。”林青禾简直是不可想象。 周晓梅本来是不觉得有啥的,但是看她四嫂这么惊讶的样子也是有点后知后觉,道:“他还没带我去看过电影!” 林青禾冷笑:“处对象就送你一个一两毛钱的发夹,然后想把你这个工资那么高的黄花闺女娶回去当牛做马伺候他一大家子,他这算盘打得可真好!” 然后道:“你不用考虑了,这样的你基本上可以踢掉他了,还留着过年吗?” 固然这个年代是贫乏的,是纯真纯朴的,但是这样纯朴过头了吧! 都是工人,处对象就送一个发夹?简直是开玩笑,就这样还想娶媳妇,进门了日子能过得好么? “当时四嫂你嫁给四哥,好像还是相亲的。”周晓梅说道。 “你们还能跟我比?我现在住这房子,你嫁过去有吗?”林青禾道:“你得去跟他那一大家子住一块,到时候成天吵吵闹闹,行了我不跟你说了,你要是想嫁你就嫁吧,到时候别怪我没提醒你就行,我今天这番话也算对得起咱俩这么多年感情了,以后日子是你自己的,你看着办。” 周晓梅临走前还道:“这件事你别跟娘说啊。” “我说那个干啥,赶紧回去,看你这没出息样我都心堵。”林青禾摆手道。 周晓梅忍不住道:“四嫂你怎么这样啊!” “我哪样了?”林青禾冷哼道:“要说这过日子你还真得跟我看齐了,不是我跟你夸,在这个家我说一没人敢说二,你要是想过得好,你就得学着点,像你现在谈的这个,换了是我,早不知道被我一脚踢到哪个旮旯去了,一个发夹就想娶媳妇,当你是白菜吗!” 周晓梅也知道她四嫂是为她好,不过现在都放假了,等上班了再去跟他说清楚吧。 被她四嫂这么一说,她也觉得挺一般挺没劲的。 林青禾还是没忍住,跟周青柏嘀咕了这事:“真是,没见过这样的,一个发夹就想把人娶回去伺候一家子,他那个发夹是金子做的么。” 周青柏对这些倒是不怎么上心,不过显然他媳妇对晓梅的确是好的,不然还能给她把关? “说到底还是那男的以城里人自居觉得高人一等,要不然他敢这么对晓梅不成?城里人城里人,也就是听着好听,一大家子挤在一个房里,放个屁都臭整个屋,骄傲什么?”林青禾继续吐槽道。 “的确不如乡下宽敞。”周青柏附和了一句。 事实上乡下情况也差不多,想要另起个房子那可不是什么容易事,是要积攒了大半辈子的钱,如此才能再起一个。 不过这并不影响他没底线配合他媳妇发牢骚。 “不仅住的不行,吃的不也一样么,啥都要票,黑市里的又贵得很,还不如咱乡下呢。”林青禾道。 跟周青柏吐槽了一番,这才算完事,这时候饺子也包得差不多了。 “今年不回去?”周青柏看她道。 “不回,以后都不会回去,除了我三弟,其他我直接跟他们断关系了。”林青禾特别无情地说道。 本来她就不是原装的,看到老林家那些,她又不是自虐还去跟他们来往,让他们都给她滚远点。 周青柏也知道她的性子,也许就是说着笑的,过阵子气消了也就好了。 不过林青禾显然不是气消不气消的问题,她就是纯粹不想跟老林家那些白眼狼有瓜葛,哪里会自己上门去。 至于别人会指指点点,那更是无关要紧,反正家里有周青柏呢,妖风刮不起来的,至于她当女人的,任性一点又怎样。 大年三十这天晚饭时间,林青禾跟周青柏就带着大娃二娃三娃过来老周家凑桌了。 也不是过来干吃饭的,林青禾还叫周青柏端了两个硬菜过来,一个是猪肉丸子,一个是虎皮蛋。 都是非常好吃的,这两个硬菜过来都给老周家的年夜饭增添了不少颜色。 大人们眼睛都忍不住往上边飘,更别说孩子们了。 “四嫂,这都是你做的啊?你手艺啥时候这么好了?”吃饭的时候,周晓梅吃着肉丸子,满口称赞说道。 “不是我一个人做的,你四哥也帮了忙。”林青禾说道,然后对周父周母说道:“爹,娘,你们也尝尝,味道挺不错的。” 周父周母也应了声好,看到如今这一大家子团团圆圆的,二老显然心情也是极好的,尤其是现在林青禾这个‘最不懂事’的儿媳妇都有变好的趋势。
Lâm Thanh Hoà nhướng mày: “Ví dụ mẹ chồng ốm đau, em có thể không ra tiền chữa bệnh?” Chu Hiểu Mai ngây ngốc cả người. Lâm Thanh Hoà: “Vốn dĩ em gả vào thành đã bị tính là trèo cao, ít nhất thì ở trong mắt những người thành phố là như vậy. Mà đã là trèo cao thì em buộc phải mang ơn đội nghĩa, hầu hạ cho mẹ chồng, đối xử tử tế với em trai em gái chồng, bằng không người ta sẽ nói em là người không biết phép tắc, gia đình không có gia giáo. Cô út, cô hiểu ý chị không?” Chu Hiểu Mai cắn răng nói: “Bọn họ dám!” Lâm Thanh Hoà bình tĩnh: “Ngốc, một khi ván đã đóng thuyền, em đấu tranh nổi không? Bất quá thì ly hôn, nhưng em phải xác định mình có chịu được miệng lưỡi thiên hạ không đã.” Chu Hiểu Mai: “Ăn Tết xong em sẽ lập tức chia tay với anh ta.” Lâm Thanh Hoà: “Từ từ đã, chị chỉ phân tích từ góc độ khách quan, còn em phải suy xét kỹ rồi hắng quyết định, chia tay hay tiếp tục tuỳ thuộc vào bản thân em. Nhưng chị tin cô út xứng đáng với người tốt hơn thế.” Chu Hiểu Mai dường như suy sụp: “Nhưng mà…xuất thân của em kiếm đâu ra người tốt hơn.” “Xuất thân làm sao? Bần nông thời này không phải là dòng dõi tốt nhất hả? Ra ngoài đố ai dám đụng cô đấy.” Lâm Thanh Hoà cười rồi nói: “ Hơn nữa cô út nhà ta muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn công việc có công việc, lại đang tuổi xuân phơi phới, tại sao tự uỷ khuất chình mình đâm đầu vào cái gia đình như vậy?” Chu Hiểu Mai được chị dâu an ủi, thần sắc đã khôi phục ít nhiều. Lâm Thanh Hoà rót ly nước ấm uống, nói từ nãy tới giờ khát khô cả họng rồi. “Kể chị nghe đi, anh bạn kia theo đuổi em như thế nào?” Chu Hiểu Mai: “Anh ấy tặng em một cái kẹp tóc.” “Sau đó.” Lâm Thanh Hoà gật đầu, ý bảo cứ tiếp tục. Chu Hiểu Mai nhìn Lâm Thanh Hoà rồi lắc đầu: “Hết rồi.” Lâm Thanh Hoà trừng mắt: “Em nói đối phương chỉ tặng em một cái kẹp tóc là em liền đồng ý làm bạn gái người ta??” Rất rõ ràng Lâm Thanh Hoà bị sốc nặng. Chu Hiểu Mai khó hiểu: “Vâng.” “Má nó.” Đúng là trần đời này dạng người nào cũng có. Chu Hiểu Mai vốn cảm thấy bình thường nhưng thấy thái độ kinh ngạc của chị tư, cô bất tri bất giác nói: “Anh ấy còn chưa đưa em đi xem phim lần nào.” Lâm Thanh Hoà cười lạnh: “Chỉ bỏ ra có một hai hào mua cái kẹp tóc mà định lừa một cô nương trinh trắng có công việc lương cao về làm trâu làm ngựa hầu hạ cả đại gia đình nhà hắn. Haha, tên này tính toán cũng giỏi lắm.” Lại nói tiếp: “Em không cần suy nghĩ thêm nữa, thằng đàn ông như này phải đá ngay và luôn chứ còn để làm gì, để làm mắm à?” Đúng là sống trong xã hội nghèo nàn, con người ta sẽ giữ được nét hồn nhiên chất phát nhưng mà như thế này thì lại thành chất phát quá đáng! Đều là công nhân nhà xưởng, tán gái chỉ bằng một cái kẹp tóc? Hỏi vợ mà làm như giỡn chơi, qua loa đại khái, cưới về rồi còn đối xử với con gái nhà người ta tới mức nào nữa? Chu Hiểu Mai: “Hình như khi chị gả cho anh tư, hai người là qua mai mối.” “Cô còn dám so với chị à? Chị có nhà riêng, cô gả qua đó liệu có không? Nếu cô thích thì cứ đi theo anh ta, chui vào cái nhà bé tí như cái lỗ mũi mà sống chung với cả đại gia đình ấy. Đảm bảo ngày nào cũng vui vẻ náo nhiệt gà bay chó sủa. Thôi được rồi, chị không nói nhiều nữa, cô muốn gả cho ai thì gả, nhưng mà tới lúc đó đừng quay qua trách chị không nhắc trước là được. Hôm nay chị nói ra những lời này cũng là vì quý trọng tình cảm chị em nhiều năm, cuộc đời là của em, đi con đường nào em tự chọn.” Chu Hiểu Mai trước khi về còn không quên dặn: “Chị đừng nói gì với mẹ đấy nhá.” Lâm Thanh Hoà xua tay đuổi: “Tôi nói chuyện này làm gì, cô mau về đi. Đúng là không có tiền đồ, nhìn đã mắc mệt.” Chu Hiểu Mai chu mỏ: “Chị tư, sao chị lại như thế aa!” “Tôi làm sao?” Lâm Thanh Hoà hừ lạnh: “Xét về phương diện này cô phải lấy chị đây ra làm gương. Không phải chị vỗ ngực tự khen chứ ở cái nhà này chị dâu cô nói một không ai dám nói hai. Nếu cô muốn một cuộc sống thoải mái, cô phải học khôn. Chị mà là cô ấy hả, đã sớm đá gã khốn kiếp đó vào xó xỉnh từ đời nào rồi. Một cái kẹp tóc mà học đòi người ta cưới vợ, cô nghĩ mình là cải trắng à?!” Nghe những lời này Chu Hiểu Mai rất chán nản. Nhưng cô hiểu chị tư nói vậy là vì muốn tốt cho mình. Thôi vậy, đợi qua tết quay về thành làm việc phải tìm anh ta nói cho rõ ràng.Lâm Thanh Hoà vẫn là không nhịn được, thì thầm với Chu Thanh Bách: “Trần đời em chưa thấy ai như hắn, một cái kẹp tóc mà muốn đem người ta về hầu hạ cả đại gia đình, hắn tưởng cái kẹp tóc kia làm bằng vàng chắc.” Chu Thanh Bách không mấy quan tâm loại chuyện này nhưng anh rất vui vì vợ mình đối xử tốt với Hiểu Mai. Lâm Thanh Hoà vẫn tiếp tục phun trào: “Người thành phố thì là cái thá gì mà dám khinh thường Hiểu Mai nhà mình. Đất chật người đông, tất cả cùng chui rúc trong một cái phòng, nói một câu khó nghe chứ một người đánh rắm không phải cả nhà cùng thối um lên à, ở đó mà kiêu ngạo. Xí!” Chu Thanh Bách phụ hoạ một câu: “Đúng là không rộng rãi bằng nông thôn.” Trên thực tế, tình hình ở nông thôn cũng chẳng mấy dễ dàng, muốn xây một gian phòng người ta phải tích cóp nửa đời hoạ may mới đủ tiền. Tuy nhiên điểm này không ảnh hưởng anh nịnh nọt vợ, vợ nói phải là phải! Lâm Thanh Hoà: “Không những chỗ ở chật chội mà ăn uống lại còn khó khăn. Cái gì cũng cần phiếu, chợ đen thì đắt cắt cổ, không bằng một góc nông thôn.” Xả một tràng với Chu Thanh Bách, Lâm Thanh Hoà mới hạ hoả, sủi cảo cũng được gói xong xuôi. Chu Thanh Bách: “Tết năm nay em không về ngoại à?” Lâm Thanh Hoà vô cảm nói: “Không về, về sau em cũng không về. Ngoài cậu ba ra, em đoạn tuyệt quan hệ với tất cả bọn họ.” Thực chất cô không phải là nguyên chủ, thế nên cô không dại gì bám gót Lâm Gia tự ngược đãi bản thân mình, tốt nhất là làm cho bọn họ tránh càng xa cô càng tốt. Chu Thanh Bách nghĩ cô chỉ là nhất thời tức giận nên mới nói vậy, qua cơn là hết thôi. Tuy nhiên vấn đề ở đây không phải là còn giận hay hết giận, mà cô thực sự không muốn dính dáng tí gì với bọn người bạch nhãn lang Lâm Gia, làm gì có chuyện cô tự mò tới cửa nhà đó lần nữa. Kể cả có bị người ta chỉ trỏ đàm tiếu cô cũng mặc kệ. Dù sao nhà này đã có Chu Thanh Bách trấn giữ, sẽ không ai dám đến gây chuyện. Với lại cô là phụ nữ tuỳ hứng một chút có sao đâu. Chiều 30, hai vợ chồng Chu Thanh Bách dắt các con sang Chu gia ăn cơm tất niên. Tất nhiên không đi người không, Lâm Thanh Hoà kêu Chu Thanh Bách bưng hai khay đồ ăn sang, một là thịt heo viên, một là trứng da hổ. Hai khay thức ăn này đã tô điểm cho mâm cơm tất niên năm nay càng thêm phong phú và nhiều màu sắc. Người lớn còn không nhịn được mà cứ hướng mắt về phía này, huồng hồ bọn trẻ con. Chu Hiểu Mai vừa nhai thịt viên vừa luôn miệng khen ngợi: “Chị tư, đây đều là chị làm hả? Sao trước giờ em không biết tay nghề của chị lại giỏi thế nhỉ?” “Không phải một mình chị làm, anh tư của cô cũng giúp rất nhiều.” Lâm Thanh Hoà nói với Chu Hiểu Mai xong rồi quay qua ông bà Chu: “Cha, mẹ, hai người nếm thử đi, mùi vị cũng được lắm đấy ạ.” Ông bà Chu đều vui vẻ khen ngon. Nhìn con cháu quây quần quanh mâm cơm đoàn viên, đặc biệt là cô con dâu “không hiểu chuyện nhất” Lâm Thanh Hoà đang có xu thế ngày một tốt hơn, tâm tình của hai ông bà già vô cùng tốt.
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
大娃二娃三娃哥三个也是一个个都养得极好,周青柏这个老儿子也回家了,所以今晚上这一桌年夜饭都吃得挺高兴。 哪怕是周二嫂也是没有在这种时候出来讨人嫌。 其实也是顾不得讨嫌,难得有这么好吃的一顿饭,赶紧多吃点都来不及,找什么茬啊? 吃了年夜饭,剩下的就是话家常守年夜了。 不过林青禾对这个独树一帜的并不想留下,家常是聊了一会,到九点多的时候,就带着大娃他们哥几个回家睡觉了。 至于守夜,那有周青柏,他在就行了。 周母就拉着老儿子进屋里去说话了,主要就是问现在林青禾的想法。 “娘不用担心,我媳妇她很好。”周青柏说道。 周母道:“娘也知道你媳妇这是有了变好的趋势,不过你也注意点,她对你退下来这件事心里还留着一根刺呢,你有啥事的,就让一让她。” 周青柏点头。 他媳妇操持一家大小吃穿用度也是不容易,他自然是会让着她的。 周母虽然不想让自己老儿子去跟人家的闺女低声下气,但是也没办法啊,如今长大了,都各自成家了,她是当家的人哪里能不知道,要是当家的女主人当不好家,那一家子都别想安生过日子的。 女人的威力就是这么大,毋庸置疑的。 所以周母宁愿自己儿子委曲求全点,至少目前来说,老四家的并没有因为他退下来的事闹腾不是? 这就很好了啊,本来她都是要担心死了,就是怕老四家的没完没了的闹。 目前这样还算是好的了。 守了夜,周青柏就回去了。 周晓梅就跟她娘说道:“娘,你喊三哥进去说啥了?” “没说啥。”周母不想跟这女儿说太多,不然啥话她都能去她四嫂那边说。 “你不说我也知道,这肯定是说让他好好跟四嫂过吧?”周晓梅道。 周母瞥了她一眼:“就你猴精是不是。” “我不是猴精,我是实话实说,娘你真该好好跟四哥说说,像他这样的,能娶着我四嫂那样的,那真只能说他命好,得叫他好好珍惜。”周晓梅道。 周母就不乐意了:“你四哥哪差了?” “四哥是不差,不过要配我四嫂那样的,还真差了一点,这点我不说相信娘你心里也有数,那一身气派跟见识,城里长大的姑娘都没法跟她比。”周晓梅说道。 周母道:“那能当饭吃啊?” “娘,你俗不俗啊,跟你说正事呢就扯那上边去了。”周晓梅道:“娘,你发没发现,四嫂现在变得比以前还漂亮了。” 周母瞥了她一眼,没说话。 但她心里怎么会没数,这个小儿媳妇的相貌真是没得说的,下乡的女知情就很不错,但是都没法跟老四家的相比。 而且比起以前,现在老四家的无论谈吐还是办事,那也是非常敞亮的,比如今晚上一家子过来吃饭,她就带了两个硬菜过来,哪怕准备挑刺的老二家的,那也哑口无言,算得上是大方得体。 可是再怎样,那她儿子也是配得上啊,哪里就如女儿说的那样不般配了。 “我没说不般配,我就是想说,你得让四哥把人哄好了,我这次回来看到四嫂对大娃他们上心得很,这要是叫她不乐意,以四嫂的性子,没准真干得出来跟四哥一拍两散,你别说不会,我对四嫂多了解你又不是不知道。”周晓梅说道。 周母就想掐她了,骂道:“大过年的,你少给我说这种晦气话,我看她现在挺好。” “是挺好啊,那你也得叫她别受委屈了,不然她连娘家都能不要,跟婆家掰扯清楚也不是不可能,以四嫂这相貌,嫁城里去也不是不可能的,她那么厉害,肯定也站得稳脚跟,说起来当初能便宜四哥,还是因为她做着美梦,现在梦碎了都没闹,真是难得。”周晓梅道。 她在食品厂里听说她四哥退下来的消息后,那可是都料定了她四嫂不会轻易罢休的。 “行了,赶紧睡觉去。”周母不耐烦道。 周母回来就跟周父说了,周父道:“你就别操心那么多了,别去管那边就行,我看青柏跟他媳妇感情挺不错。” 最主要的还是老四家的现在对大娃他们哥几个上心了,看看那三个孙子,周父看了都觉得高兴。 不得不说,这当爹娘的真是很重要的,当爹娘的好看,下边的孩子也差不了。 “我今天看大娃他们哥几个,觉得城里的小孩也就这样了。”周父心情不错道。 说起这个,周母也没说啥,要说第三代的后代们,那老大家的老二家的老三家的,真没法跟老四家的相比。 别说老周家的,便是村里其他人家的,那也没一个能比的。 这还真得都亏了有对好看的爹娘。 老周家这边这么说着,林青禾的小家这边。 周青柏回屋后便看到他们母子几个都睡得挺香的了,他便也脱了衣服上炕。 大概是这阵子睡习惯了,林青禾已经不反抗他的怀抱了,感受到他的气息便自动靠了过来,还抱住了他腰身然后在他怀里找了个舒服姿势继续睡。 黑暗中,周青柏冷硬的面容都是缓和了下来,抱着她的柳腰闻着她秀发间的清香,便也睡了过去。 第二天一早林青禾起来的时候,周青柏已经做好早饭了。 虽然是大年初一,不过也不用吃太特别,小米粥配着白面包子就行了。 林青禾带大娃他们起床,哥几个都不想起,冬天的被窝实在是暖和得他们恨不得赖在上边。 尤其是今年林青禾弄了那么大一条棉被,暖和极了。 隔壁房里还有还有条呢,不过没用上,这边一条再加一条四斤的就够用的了。 其实林青禾也挺不想起床的,不过今天大年初一啊,还得去让孩子们去拜年呢。 给他们收拾穿戴好,就让他们吃早饭了,吃完就给了糖让他们出去玩。 至于压岁钱,那也是有,一人两分钱,三娃的还是老规矩,她保管,另外两个用不着她就自己拿着。
Nhìn ba thằng cháu nội trắng trẻo mập mạp ngồi cạnh đứa con trai út đã nhớ nhung lo lắng bao lâu nay, bữa cơm tất niên năm nay là bữa cơm hạnh phúc nhất của ông bà. Ngay cả chị hai Chu cũng không vô cớ kiếm chuyện với người khác. Kể cũng đúng thôi, khó khăn lắm cả năm mới được một bữa ăn ngon, không tranh thủ ăn thêm vài miếng ngu gì gây sự lúc này. Ăn xong cơm tất niên là tới tục lệ cả nhà quây quần bên nhau, hàn huyên tâm sự về một năm đã qua và chờ đón thời khắc giao thừa. Nhưng thú thực là Lâm Thanh Hoà không mấy hứng thú với tiết mục này, cô chỉ ngồi một lúc, tới 9 giờ tối liền dắt các con về nhà ngủ. Đêm nay một mình Chu Thanh Bách đại diện ở lại là được rồi. Bà Chu lôi lôi kéo kéo con trai út vào phòng nói chuyện riêng, chủ yếu là bà muốn biết tình hình con dâu. Chu Thanh Bách: “Mẹ không cần lo lắng, vợ con rất tốt.” Bà Chu: “Mẹ biết vợ con đang dần thay đổi nhưng chớ có lơ là, chuyện con xuất ngũ vẫn là cái gai trong lòng nó, không có việc gì cũng nên để mắt tới nó một chút.” Chu Thanh Bách gật đầu. Vợ anh vất vả lo liệu cho cả một nhà lớn bé, tất nhiên anh phải quan tâm tới cô ấy rồi. Bà Chu tuy đau lòng khi thấy con trai mình phải ăn nói khép nép, đi theo sau nịnh nọt con gái nhà người ta nhưng hết cách, đều lớn hết cả rồi, thành gia lập thất hết cả rồi. Huống hồ bà cũng làm đương gia, bà là người hiểu rõ nhất nếu nữ chủ nhân không thèm quán xuyến chuyện nhà cửa thì cả gia đình đừng mong sống yên ổn. Đây chính là quyền lực lớn nhất của người phụ nữ. Vì vậy bà thà nhìn thằng con trai yêu quý của mình ép dạ cầu toàn, ít nhất thì hiện tại vợ nó đã yên phận sinh sống. Bà trằn trọc lo lắng bao lâu nay, sợ nhất là vợ thằng tư cắn mãi không buông chuyện này, nháo loạn hết ngày này sang tháng nọ. Bây giờ tốt quá rồi, không có rắc rồi gì nữa! Qua giao thừa, Chu Thanh Bách đi về nhà mình. Chu Hiểu Mai liền hỏi bà Chu: “Mẹ gọi anh tư đi vào nói chuyện gì thế?” “Có nói gì đâu.” Bà không muốn nói nhiều với đứa con gái này, bằng không có bao nhiêu là nó đi ton hót với bên chị tư nó ngay. Chu Hiểu Mai: “Xuỳ, mẹ không nói thì con cũng biết, chắc là nói anh tư phải nhường nhịn chị tư chứ gì?” Bà Chu lườm con gái út một cái: “Ngươi là con khỉ thành tinh đấy hả?” Chu Hiểu Mai: “Con không phải con khỉ thành tinh, con chỉ ăn ngay nói thật thôi, mẹ phải khuyên bảo anh tư nhiều vào, cỡ anh ấy có thể cưới được một người vợ như chị tư, chỉ có thể nói là do tốt số, nên biết quý trọng.” Bà Chu không vui: “Anh tư của cô thua kém chỗ nào?” “Anh tư không kém, nhưng để mà xứng với chị tư thì vẫn còn thiếu một chút. Điểm này con không nói ra thì hẳn trong lòng mẹ cũng đã rõ, chị tư cả người từ trên xuống dưới vừa có khí chất vừa có học thức, mấy cô nương lớn lên trong thành phố vẫn còn kém xa.” Bà Chu: “Mấy cái đó ăn thay cơm được à?” Chu Hiểu Mai: “Mẹ, làm sao lại nói tới mấy cái dung tục đó, con đang nói chuyện nghiêm túc với mẹ mà. Không phải mẹ không nhìn ra chị tư ngày càng xinh đẹp hơn à?” Bà Chu chỉ liếc xéo một cái, không lên tiếng. Quả thực tướng mạo cô con dâu này của bà không thể chê, hơn hẳn mấy nữ thanh niên trí thức từ thành phố xuống nông thôn. Cách nói năng lẫn hành xử vừa phóng khoáng vừa khéo léo hơn trước rất nhiều. Ví dụ như tối nay, vợ thằng tư đưa sang hai khay đồ ăn, ngay cả đứa chuyên bới lông tìm vết như vợ thằng hai cũng phải á khẩu. Phải như thế mới xứng với Thanh Bách nhà bà chứ, con nhóc Hiểu Mai này toàn ăn nói bậy bạ. Chu Hiểu Mai: “Thì con có nói là không xứng đâu. Ý của con là anh tư phải chiều chuộng vợ hơn nữa. Lần này về con thấy mấy thằng nhóc Đại Oa được chăm sóc kỹ càng từ chân tơ tới kẽ tóc. Nếu mà lỡ làm chị tư không vui ấy hả thể nào chị ấy cũng ly hôn với anh tư cho mà xem. Mẹ đừng có mà vội gạt đi, con hiểu chị tư hơn mẹ nhiều.” Bà Chu tức điên nhéo con gái út một cái, mắng: “Tết nhất kiêng kị mấy lời xúi quẩy. Mẹ thấy vợ thằng tư cứ như hiện giờ là khá tốt.” “Ừ thì khá tốt, nhưng đừng để chị tư chịu uỷ khuất, đến nhà mẹ đẻ người ta còn không cần kia kìa, nhà mẹ chồng đã là gì. Xét theo ngoại hình cùng vóc dáng của chị tư, gả vào thành phố là chuyện dễ như trở bàn tay. Chị ấy lợi hại như thế, chắc chắn sẽ không bị người thành phố bắt nạt. Lúc trước anh tư có lợi thế nhưng mà giờ phong thuỷ xoay vần, mộng nát hương tan, vậy mà chị ấy vẫn bình thản, chẹp chẹp…thật là hi hữu.” Lúc mới nghe tin anh tư xuất ngũ về hẳn, điều cô lo lắng nhất chính là chị dâu tư sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này. Bà Chu mất kiên nhẫn nghe con gái lảm nhảm: “Được rồi, đi ngủ đi.” Bà quay về phòng đem chuyện này nói lại với ông Chu. Ông Chu: “Bà bớt nhọc lòng chuyện nhà thằng tư đi, tôi thấy tình cảm vợ chồng chúng nó rất tốt.” Điều quan trọng nhất là vợ thằng tư biết quan tâm chăm sóc ba thằng cháu nội, nhìn ba đứa nó khoẻ khoắn hoạt bát ông rất vui lòng. Không thể không nói tới gen cha mẹ đóng vai trò rất quan trọng, cha mẹ đẹp làm sao đẻ ra con xấu được. Ông Chu hôm nay đặc biệt cao hứng: “Ba anh em Đại Oa cứ như mấy đứa trẻ con lớn lên trong thành phố ấy nhỉ.” Bà Chu không đáp lời, điều này còn phải nói à, xét về hàng cháu chắt thì con thằng cả, thằng hai, thằng ba đều không thể so sánh với con thằng tư. Đừng nói nhà họ Chu, có mà cả cái thôn này đốt đuốc cũng không kiếm được một đứa nào giống thế. Khó trách, cha mẹ chúng nó đẹp cả đôi, ai bì lại cơ chứ. Chu Thanh Bách về tới nhà thấy bốn mẹ con đang ngủ ngon lành. Anh cởi bỏ quần áo rồi leo lên giường đất, nằm xuống. Lâm Thanh Hoà theo thói quen không kháng cự lại cái ôm của anh, cảm nhận được hơi thở nam tính quen thuộc, cô tự động nhích lại gần, vòng tay ôm ngang hông anh, vùi mình vào ngực anh, tìm tư thế thoải mái nhất tiếp tục say giấc nồng. Trong bóng đêm, khuôn mặt lạnh lùng của Chu Thanh Bách dịu xuống vài phần, anh ôm lấy cái eo mảnh khảnh, ngửi mùi thơm toả ra từ mái tóc vợ, dần dần chìm vào giấc mộng đẹp. Sáng sớm hôm sau, khi Lâm Thanh Hoà thức dậy, Chu Thanh Bách đã nấu xong bữa sáng. Hôm nay là mùng 1 Tết nhưng không cần quá cầu kỳ, cháo gạo kê ăn kèm bánh bao bột tinh là được. Lâm Thanh Hoà đánh thức các con dậy. Ba con sâu lười nằm ườn trong ổ chăn ấm áp đòi ngủ nướng thêm một lúc nữa. Ai bảo mùa đông năm nay mẹ trang bị chăn bông vừa dày vừa ấm thế làm gì, bọn nó hận không thể cả ngày ăn, ngủ, chơi đều ở trên giường hết thì tốt biết mấy. Thú thật thì Lâm Thanh Hoà cũng không muốn rời giường nhưng hôm nay là ngày mùng 1 năm mới, còn phải đưa bọn nhỏ đi chúc Tết nữa. Mấy đứa trẻ mặc quần áo, ăn sáng rồi chuẩn bị đi ra đường. Tết nhất không thể thiếu lì xì, mỗi đứa được hai xu. Vẫn theo quy định cũ, của Tam Oa đưa mẹ giữ, hai đứa lớn thì của đứa nào đứa ấy tự bảo quản.
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
林青禾大过年的也没有在家待着,她带着三娃就过来老周家了。 过来找周大嫂周三嫂还有周晓梅聊侃的,至于周二嫂那不在她的行列之内。 周三嫂虽然还没出月子,不过现在身体也好多了,又是大过年的,自然乐意聊一聊。 不过林青禾也没打搅,聊了差不多一个小时就离开。 至于周二嫂那不在家,出门去跟村里其他妇人聊侃去了。 林青禾带三娃回家周晓梅也跟着回来了,回来的时候周青柏正在喂猪。 这些事还是周青柏在负责,林青禾就是偶尔时候搭一把手,要全丢给她那是不可能的。 “四嫂你真是变化不少,都能忍受家里养猪了。”周晓梅十分感慨道。 “你少来。”林青禾瞥了她一眼。 周晓梅笑道:“四嫂,那你觉得我该找个啥样的?” “父母双亡有车有房。”林青禾随口说了句。 周晓梅没忍住一下就噗嗤笑了出来,哈哈道:“四嫂,我还说你这话说的也太有意思了。” “怎么,没道理?”林青禾道。 “有道理有道理,就是这样的也不好找啊,而且要是出了个啥事,那一点帮衬的人都没有。”周晓梅道。 “要啥帮衬,你娘家兄弟这么多,真有啥事喊一声,谁不给你撑腰?”林青禾道。 周晓梅笑道:“那也遇不上那样的。” “遇不上那样的,就只能退而求其次了,但是你那个基本上就可以踢掉不用考虑了。”林青禾道。 “我过完年回去就踢了他。”周晓梅道。 “找个靠得住的,就像你四哥这样的,有责任心,肩膀能挑事,走出去能护得住家里妻儿,长得也好。”林青禾说道。 周晓梅震惊道:“你以前不是说我四哥这不好那不好吗,这才多久你就变了?” 她是真没看出来她四哥有这么多优点啊,在她眼里她四哥就是个糙汉子。 “女人心海底针,说风就是雨的,别说我你不知道。”林青禾道。 周晓梅当然知道,但是这变得也太快了啊。 “以前也是我跟你四哥相处的时间太短,每次回来他都待不了几天,我能看出啥来?不过现在处一处了,觉得他真挺不错的,至少当一家之主,他撑得了我家门面。”林青禾这么说道。 虽然一直到现在都不松口让她卖猪肉,太死板了,但是其他方面真没啥好挑剔的。 简单一点来说,人帅多金,矫健器大。 咳咳,后边那个虽然她还没亲身经历一番,不过两个人一个被窝里睡觉的,她又不是傻的,能感受不出来那惊人规模么。 她其实有点怕,怕承受不住。 扯远了。 不过周青柏的条件其实挺符合她的,就是太刻板这点不好,她还得继续调教着。 周晓梅午饭也是在这里吃的,吃完就回去了,林青禾跟她说明天她们一家子要去县城,会留飞鹰看家,所以不用过来找她。 周晓梅立马道:“我跟你们一起去!” “自行车坐不下,而且我们一家子难得一起去一趟,你确定要跟来?”林青禾道。 “算了算了。”周晓梅摆手。 “要吃啥,我给你带点回来。”林青禾道。 “吃的就不用了,我明晚上过来你家吃?”周晓梅道。 “行。”林青禾给她应下了。 周晓梅挺高兴回去了。 大年初一就这么过去了,总体来说还是挺幸福的,就只大年初一的晚上,周青柏明显不大老实。 “媳妇儿,气该消了。”周青柏语气沙哑道。 真别说,还挺诱惑人的,不过没用,林青禾铁石心肠道:“你别碰我,自己睡去。” “媳妇儿。”周青柏在她脖颈上落下一吻,林青禾立马就道:“你要是再过分,那别怪我跟你翻脸!” 周青柏说道:“你那事真不行,要是出意外对你名声不好。” “我都说了我有办法,我要是出事一次,那我就金盆洗手从此不干,但前提是,你让我试一次,而且卖点猪肉而已,又算多大事,你信不信这局面就是暂时的,以后就是商人的天下?”林青禾道。 “以后是以后,现在不允许。”周青柏道。 “青柏,你让我试一试嘛,就让我试一次,要是不行,那我就安分了,要是可以,你就让我去闯一闯行吗?”林青禾柔声道。 那手还在他脸颊上摸着,摸到了他下巴处,那里满是硬硬的胡渣,摸着还挺舒服挺刺激的。 周青柏难得见她这样乖得跟猫儿似的,于是就享受了一把她的撒娇,然后又坚定地拒绝。 气得林青禾手就探了下去,不知道抓住了他啥致命点,叫周青柏都是浑身都绷紧了,但是却忍不住想要更多。 林青禾成全他,成全到一半,她就撒手不干了,然后跟周二娃换了个位置,理都不带搭理他的。 周青柏这样冷硬的男人那都是被他这磨人的媳妇给磨得简直快要炸了。 半夜不可避免地起来换了条内裤。 第二天一早,一家子吃了早饭就上县城去了。 给了周母一把钥匙,叫她差不多到时候了过来煮点给猪吃就行了,出门前是喂过了的。 跟着爹娘进城,周大娃周二娃还有小三娃那都是乐得不行的。 周大娃做前边,林青禾抱着二娃三娃做后边,一家子就朝县城过来了。 一家子照了一张全家福,林青禾还臭美地又拍了两张个人照,周青柏也被她逼着又拍了一张,至于大娃二娃三娃,三兄弟合照了一张,又各拍了张单独的。 然后就是看电影了。 一家子看了场电影,虽然不怎么样,不过大娃二娃还是看得美滋滋,三娃看一半就睡着了。 被周青柏抱着,林青禾带着两个大的继续看。 看了电影出来一家子肚子了,又去下了馆子。 从馆子里出来,大娃说道:“饺子不如咱自家的好吃。” “味道是不比家里好。”二娃也点头道。 “有得吃就满足吧你们,还挑三拣四。”林青禾道,买了点小苹果,其他的就没有买了,今天也花了不少钱,至于照片,那要一个星期后才能拿得到呢。
Ngày Tết nên ra ngoài đi đó đi đây, Lâm Thanh Hoà dắt các con qua bên Chu gia kiếm chị cả, chị ba với Chu Hiểu Mai tán gẫu, còn chị hai Chu thì thôi, xin miễn. Chị ba Chu vẫn còn trong thời gian ở cữ nhưng cơ thể đã phục hồi không ít, hơn nữa ngày tư ngày tết mà, mấy chị em hàn huyên tâm sự một chút cũng không ảnh hưởng gì. Lâm Thanh Hoà không quấy rầy lâu, cô chỉ ngồi chơi một tiếng rồi đứng dậy rời đi. May quá hôm nay chị hai Chu không ở nhà, chắc là đi ra ngoài buôn chuyện cùng mấy bà tám trong thôn. Lâm Thanh Hoà ẵm Tam Oa về, Chu Hiểu Mai cũng đi theo. Về tới nhà thấy Chu Thanh Bách đang cho heo ăn ở hậu viện. Những việc này vẫn là do Chu Thanh Bách phụ trách, chỉ lúc nào anh bận lắm Lâm Thanh Hoà mới giúp đỡ một phen, đừng bao giờ nghĩ đến chuyện ném hẳn cho cô. Chu Hiểu Mai vô cùng cảm khái: “Chị tư, chị thay đổi rồi. Chị ngửi được mùi heo thúi hoắc luôn rồi.” Lâm Thanh Hoà lườm cô út một cái: “Muốn ăn đòn?!” Chu Hiểu Mai nhe răng cười: “Chị tư, vậy theo chị em nên tìm kiểu người thế nào?” Lâm Thanh Hoà thuận miệng nói một câu: “Cha mẹ chết hết, có nhà, có xe.” Chu Hiểu Mai không nhịn được bật cười ha hả: “ Ha ha ha, quá bá đạo.” Lâm Thanh Hoà: “Làm sao, không đúng à?” Chu Hiểu Mai: “Đúng, đúng, nhưng mà yêu cầu của chị khó tìm lắm. Hơn nữa sau này chẳng may gặp chuyện gì sẽ không có ai giúp đỡ.” Lâm Thanh Hoà: “Muốn giúp đỡ cái gì, nhà mẹ đẻ cô thiếu người à, có việc gì chỉ cần hô một tiếng, còn sợ không tìm được người chống lưng?” Chu Hiểu Mai cười: “Nhưng biết tìm ở đâu bây giờ.” Lâm Thanh Hoà: “Tìm không được người như vậy thì hạ thấp điều kiện xuống một chút. Nhưng cái tên bạn trai kia thì phải dứt khoát đá bay thật xa.” Chu Hiểu Mai: “Qua tết trở về em sẽ đá hắn ngay.” Lâm Thanh Hoà: “Phải tìm người đàn ông đáng tin cậy, giống như anh tư của cô ấy, sống có trách nhiệm, sẵn sàng gánh vác mọi việc trên vai, chăm lo và bảo vệ vợ con chu toàn, và còn đẹp trai nữa.” Chu Hiểu Mai khiếp sợ: “Chẳng phải trước kia chị toàn nói anh tư không tốt chỗ này, không được chỗ kia sao? Mới bao lâu mà chị đã thay đổi rồi?” Người em gái ruột như cô cũng chẳng nhìn ra được lắm ưu điểm như vậy, trong mắt cô anh tư chính là một người đàn ông lạnh lùng thô kệch không hơn không kém. Lâm Thanh Hoà: “Lòng nữ nhân khó dò tựa mò kim đáy bể, nói không chính là có, đừng nói với chị là cô không biết cái này.” Chu Hiểu Mai đương nhiên biết nhưng sự thay đổi này cũng quá là nhanh a. Lâm Thanh Hoà: “Lúc trước anh chị không có nhiều thời gian ở bên nhau. Mỗi lần anh ấy về phép chỉ được vài ngày rồi lại vội vã quay về đơn vị, làm sao kịp thấu hiểu đối phương. Bây giờ ngày ngày ở cạnh nhau, chị cảm thấy anh ấy là một người đàn ông tốt, ít nhất thì với cương vị trụ cột gia đình. Cô xem cả thôn này nhà nào có thể diện bằng nhà anh chị.” Tuy rằng cho tới tận bây giờ anh ấy vẫn chưa đồng ý chuyện buôn bán, ngoài cái tính tình quá cứng nhắc này ra thì những mặt khác không thể bắt bẻ. Tóm gọn lại một câu chính là người đàn ông hoàng kim, đẹp trai, to lớn, mạnh mẽ. Khụ khụ, cái vế sau cô chưa đích thân trải nghiệm nhưng hai người đắp chung một cái chăn bấy lâu, cô không phải kẻ ngốc, hoàn toàn có thể cảm nhận được kích thước cái kia kinh người tới mức nào… Kỳ thật cô có hơi lo lắng, lo mình không chịu nổi…. Chết tiệt? Suy nghĩ quái quỷ gì thế này, mau cút ra khỏi đầu, mau mau… Nói một câu thật lòng thì điều kiện của Chu Thanh Bách đáp ứng được mọi yêu cầu của cô, chỉ có một điểm không tốt duy nhất đó là quá cứng nhắc, cái này phải từ từ dạy dỗ thêm. Chu Hiểu Mai ở lỳ bên này ăn cơm trưa xong mới chịu về. Lâm Thanh Hoà còn nói ngày mai cả nhà cô đi huyện thành chơi, trong nhà chỉ còn mỗi Phi Ưng, khỏi cần qua đây kiếm mất công. Chu Hiểu Mai lập tức nói: “Em cũng đi!” Lâm Thanh Hoà: “Xe đạp không đủ chỗ, hơn nữa khó khăn lắm cả nhà chị mới có một chuyến đi chơi, cô xác định muốn theo?” Chu Hiểu Mai xua tay: “Thôi thôi.” Lâm Thanh Hoà: “Muốn ăn gì, chị mua về cho.” Chu Hiểu Mai: “Khỏi cần, tối mai em qua nhà chị ăn cơm, nhá?” Lâm Thanh Hoà đồng ý: “Được.” Chu Hiểu Mai phấn khởi lắc lư ra khỏi cửa. Ngày mồng 1 Tết cứ như vậy trôi qua. Nói chung là vui vẻ hạnh phúc. Nhưng tắt đèn một phát là có người giở trò. Chu Thanh Bách trầm trầm khàn khàn gọi: “Vợ à, em nguôi giận chưa?!” Bà mẹ, cái chất giọng này thật là dụ dỗ người ta mà, không được, phải cứng rắn lên: “Anh đừng có mà chạm vào người em, tự mình ngủ đi.” “Vợ…” Theo tiếng gọi này, một nụ hôn rơi xuống cổ Lâm Thanh Hoà. Lâm Thanh Hoà lập tức kháng nghĩ: “Nếu anh dám quá đáng, đừng trách em trở mặt.” Chu Thanh Bách: “Việc em muốn làm thật sự là không được. Nhỡ đâu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sẽ ảnh hưởng tới thanh danh em.” Lâm Thanh Hoà: “Em đã nói là em có cách của em mà, nếu xảy ra vấn đề gì, chỉ cần một lần, em sẵn sàng rửa tay gác kiếm. Nhưng tiền đề là anh phải để cho em thử một lần. Cũng chỉ là bán vài miếng thịt heo thôi có phải chuyện đại sự gì đâu. Anh tin em đi, cục diện hiện tại chỉ duy trì tạm thời thôi, sau này chính là thiên hạ của thương nhân đấy.” Chu Thanh Bách: “Chuyện tương lai, tương lai tính. Hiện tại anh không cho phép.” Lâm Thanh Hoà mềm mỏng: “Thanh Bách, anh cho em thử một lần, chỉ một lần thôi. Nếu thất bại, em hứa sẽ yên phận. Được không anh, cho em làm thử một lần đi mà, nhá?” Cái tay của cô bắt đầu không yên phận, mò lên má anh vuốt ve, kéo dần xuống cái cằm, đám râu non lún phún đâm vào lòng bàn tay ngứa ngứa lại thoải mái và kích thích. Rất khó có cơ hội được chiêm ngưỡng dáng vẻ nũng nịu như con mèo con của cô vợ nhỏ. Chu Thanh Bách hưởng thụ đã đời rồi mạnh mẽ cự tuyệt. Lâm Thanh Hoà tức giận quyết định chơi chiêu độc, bàn tay nhỏ của cô lần mò xuống dưới, bắt được đúng điểm trí mạng, Chu Thanh Bách lập tức căng thẳng, cả người căng cứng nhưng lại nhịn không được mà muốn nhiều hơn. Tất nhiên cô thành toàn cho anh nhưng được một nửa thì buông tay không tiếp tục nữa. Sau đó cô dứt khoát đứng lên đổi vị trí với Chu Nhị Oa, tuyệt nhiên không để ý tới phản ứng của Chu Thanh Bách. Một người đàn ông trước giờ luôn lạnh lùng cứng rắn ấy vậy mà giờ phút này anh bị cô vợ nhỏ làm cho sắp nổ tung. Nửa đêm, không thể tiếp tục phớt lờ thêm được nữa, Chu Thanh Bách đứng dậy đi thay quần lót. Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn sáng xong, cả gia đình xuất phát đi huyện thành du xuân. Trước khi đi Chu Thanh Bách đã cho heo ăn một bữa, sau đó ghé Chu gia đưa chìa khoá cổng cho bà Chu để lát nữa tới giờ nhờ bà qua cho heo ăn thêm bữa nữa. Được theo cha mẹ vào huyện thành, Chu Đại Oa, Chu Nhị Oa và cả Chu Tam Oa bé xíu đều phấn khích suốt cả quãng đường. Chu Đại Oa hăng hái ngồi phía trước, Lâm Thanh Hoà ôm Nhị Oa và Tam Oa ngồi phía sau. Chu Thanh Bách thong thả đạp xe chở vợ con đi trong gió xuân. Tới huyện thành, cả nhà tới tiệm ảnh chụp ảnh gia đình. Lâm Thanh Hoà điệu đà nên chụp riêng hai tấm, Chu Thanh Bách cũng bị cô ép chụp một tấm, Đại Oa, Nhị Oa, Tam Oa, ba anh em chụp chung rồi sau đó mỗi đứa chụp riêng một tấm. Tiếp theo là tới rạp xem phim. Cả nhà cùng xem một bộ phim, tuy không hay lắm nhưng hai thằng lớn xem tới mê mẩn, Tam Oa xem một nửa thì ngủ gục. Chu Thanh Bách ôm nó để Lâm Thanh Hoà tiếp tục xem phim. Hết phim vừa lúc đói bụng, cả nhà đi tới tiệm cơm ăn trưa. Từ tiệm cơm đi ra, Đại Oa nói: “Sủi cảo ở đây không ngon bằng nhà mình.” Nhị Oa cũng gật đầu: “Kém xa nhà mình luôn.” “Có ăn no bụng là tốt rồi, còn ở đó mà kén cá chọn canh.” Lâm Thanh Hoà vừa nói vừa chọn ít táo. Cô chỉ mua mấy quả táo thôi, không mua thêm gì nữa, buổi du xuân hôm nay cũng tốn khá khá tiền rồi. Còn ảnh chụp thì tới tận tuần sau mới lấy được.
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
改玩的玩了,该吃的吃了该看都看了,一家子也就打道回府了。 路上大娃二娃表示,明年过年也要来看电影! “行啊,只要你们好好学习天天向上,可以满足你们看电影的愿望。”林青禾大方道。 周青柏没说啥,骑着自行车带着妻儿往家方向去,但是听着妻儿的笑声脸上一贯冷硬的神态却是罕见的柔和。 回家里也快下午三点了,一家子出去一天了也累了。 大娃二娃哥俩精力太好,林青禾也不拦着他们出去嘚瑟去,就带着三娃休息休息了。 这时候快要吃晚饭了,睡觉肯定是不能的了。 林青禾给洗了苹果过来吃,周青柏也吃,三娃则是她用汤匙挖着苹果泥喂。 虽然虚岁算两岁,不过实岁的话那也还小呢。 周青柏吃完就接过这个活让她吃自己的,他来喂。 “这大冷天的,晚上吃啥好?”林青禾问道。 “吃饺子就行。”周青柏道。 “要不吃玉米面馒头吧?”林青禾吃饺子吃得都有点怕了,就道:“我再给蒸一块腊肉,煮个紫菜汤?” “行。”周青柏点头。 周晓梅晚上过来这边吃,吃上了这个腊肉也是惊为天人,她觉得她四哥自从回家后,好像还胖了不少啊,至少就比以前看着更壮实了,她觉得这都得归功于她四嫂啊。 看看这腊肉,多香多好吃啊,她舌头都要吞进去了。 林青禾的做的腊肉那的确是好吃的,这点毋庸置疑,看周青柏还有大娃他们哥几个就知道了。 腊肉炒咸菜,又放了点小辣椒碎,特别香特别可口。 再有一个大骨嗷的紫菜汤,虽然是简单的玉米面馒头,但周晓梅这个客人还是吃得心满意足。 碗筷还是她收拾的呢,林青禾也没拦着,自家姑子过来蹭饭帮忙收拾下碗筷拦什么呀。 这大年初二过的,那也是非常充实。 不过老林家这边就显然各有心思了。 本来之前都以为林青禾就是闹脾气,说过年不回来,她就这一个娘家,还真能不回来啊? 这样以后婆家都的轻视她了。 但是谁知道,今天这大年初二的,她竟然真的没登门? “老头子,你说这丫头不会是真的不想登门了吧?”林母问道。 “那哪能,耍耍性子而已,别管她,不登娘家门,就她那脾气,有哭回娘家的时候。”林父哼道。 林母点头:“这丫头性子太烈,也该她受受苦。” 说林青禾事的可不止林父林母,林大哥林大嫂也说着,但也只是一两句话的事。 林二哥跟林二嫂就比较有话说了。 “还真不回来了,现在她还以为自己是以前那时候,大伙都得哄着她不成?”林二嫂冷笑道。 林二哥也道:“她就没个长进的时候。” “我可跟你说啊,她现在日子是肯定不怎么样了的,要不然不会闹成这样,你要是遇上了,那也当没看到!”林二嫂道。 “到底是兄妹,而且我这大衣还是她给的。”林二哥道。 “给什么给,为了这件大衣我说了多少好话差点就没捧着她臭脚说香了,这也是咱家该得的!”林二嫂冷哼道。 三房这边也在说呢。 林三弟媳还真有点惊讶:“我还以为你三姐是说着玩呢,没想到今天真没回来。” 今天回来的,就只是大姑子跟二姑子两家,三姑子就没回来。 她怀孕了,这是第二胎,前边那个是闺女,现在这个一个多月了,路上雪滑就没回娘家去,过了年再回去也是一样的。 “我姐这回真挺生气的,爹娘也是,以前三姐拿回来不少东西孝敬他们,现在三姐日子过得不容易,他们也不管。”林三弟皱眉道。 “你也不用打抱不平,也许再过一阵就好了,哪有不认娘家的闺女。”林三弟媳不在意道。 “你不知道我三姐的性子,她说不认了,要是我爹娘不亲自去请她过来,那她是真不会再来的。”林三弟叹气道。 “还得爹娘去请?那大概是一辈子真别想回来了。”林三弟媳道。 “我明天去三姐那看看。”林三弟这么说道。 “人去就行,其他的虚礼就不用了。”林三弟媳立马道。 林三弟嗯了声,现在他也没钱啊,不过过去看看他三姐也好。 初三早上吃过饭他就过来了,过来的时候周青柏在家呢,正在后院里喂猪,现在猪越来越大了,早上六点起来喂一次,这九点就又得喂一次了。 “三弟来了。”看到他,周青柏道。 “姐夫,我姐不在家啊?”林三弟看到他就笑了,看了下院子,道。 “你三姐出去了,不过一会也该回了。”周青柏道。 周青柏就带他过来后院,林三弟看到两头猪仔就忍不住心酸了,他三姐多爱干净的人啊,以前家里养猪她都是要骂人的,更是放话绝对不让以后她家养。 别说猪了,便是鸡她不也一样不养么。 但是看看现在,因为家里日子过得不行,家里连猪都养上了。 要是养得好,两头猪也能有不少工分的,他三姐现在家里肯定是不容易吧。 林青禾带三娃回家看到这个三弟还是挺高兴的,老林家其他人她不感冒,但这个三弟她还是挺喜欢的。 “中午就别急着回去了,留家里吃饭。”林青禾对他说道。 “不用,我回家去吃。”林三弟摇头。 “大过年的老远来一趟,我还能让你空着肚子回去?”林青禾说他道。 “姐,真不用,我家里吃就行,现在姐夫也退下来了,你以后别耍性子了,好好跟姐夫过就行。”林三弟道。 “我过日子还用你教啊,你看三娃,我养的,多好?”林青禾抱了三娃给他看,道:“喊舅舅。” “舅舅。”三娃就喊了声。 林三弟笑着哎了声,想给压岁钱一摸口袋才回过味来没钱。 “你能过来看看我这个当姐的,我也就心满意足了,老林家现在我就只认你了。”林青禾说道。 “姐你别说气话……” 林三弟话还没说完就被林青禾打断:“我什么性子你最清楚,我可没说气话,那些人我现在是看透了。”
Chụp ảnh, xem phim, ăn uống vui chơi, hết tiết mục, toàn gia dẹp đường hổi phủ. Dọc đường về Đại Oa Nhị Oa tha thiết yêu cầu Tết sang năm lại đi xem phim điện ảnh nữa. Lâm Thanh Hoà hào phóng: “Được, chỉ cần các con chăm chỉ học tập, một lòng hướng về tương lai tươi sáng, mẹ sẵn sàng thoả mãn nguyện vọng của các con.” Chu Thanh Bách không nói gì, anh chỉ yên lặng vừa đạp xe vừa lắng tai nghe vợ con nói chuyện, tiếng cười đùa lanh lảnh dọc đường về nhà, trên gương mặt lạnh lùng như băng nghìn năm của anh xuất hiện nét nhu hoà hiếm gặp. Khoảng ba giờ chiều mới về tới nhà, đi chơi thôi mà cũng mệt ra trò. Riêng Đại Oa Nhị Oa tinh lực dồi dào, Lâm Thanh Hoà không ngăn cản hai đứa nó chạy ra ngoài khoe khoang với đám bạn. Cô bế Tam Oa về phòng, sắp tới giờ cơm chiều rồi, ngủ thì hơi lỡ cỡ nên chỉ có thể nghỉ ngơi một chút. Lâm Thanh Hoà rửa sạch táo mang vào phòng, Chu Thanh Bách cầm một quả lên ăn, Tam Oa vẫn chưa cắn được nên mẹ vẫn phải dùng thìa dẫm nhuyễn rồi đút cho nó. Tính theo tuổi mụ đã lên hai nhưng vẫn còn là bé cưng cần được chiều chuộng nâng niu. Chu Thanh Bách ăn rất nhanh, vèo cái đã hết một quả, anh đón lấy cái thìa đút cho Tam Oa để vợ rảnh tay ăn. Lâm Thanh Hoà: “Hôm nay lạnh dã man, buổi tối ăn gì được nhỉ?” Chu Thanh Bách: “Ăn sủi cảo là được.” Lâm Thanh Hoà ăn sủi cảo nhiều tới mức sắp ói ra luôn rồi. “Hay là ăn bánh bột ngô đi, em chưng thêm dĩa thịt khô với cả nấu tô canh rong biển.” “Được.” Chu Thanh Bách gật đầu. Buổi tối đúng giờ ăn, Chu Hiểu Mai có mặt. Wow, món thịt khô này vị hết sảy luôn. Hình như anh tư xuất ngũ về nhà béo hơn không ít nha, tay chân nhìn chắc nịch. Công lao lớn nhất chắc chắn đều thuộc về chị tư. Má ôi, cái món thịt khô này, vừa thơm vừa ngon, cô ăn no căng cả bụng mà miệng vẫn thòm thèm. Món này Lâm Thanh Hoà làm rất xuất sắc, đã được Chu Thanh Bách cùng ba thằng con trai xác nhận. Thịt khô chưng lên rồi đem xào với dưa muối, bỏ thêm chút ớt cho cay cay đầu lưỡi, nhức nách! Thêm một tô canh rong biển hầm xương ống. Dằn bụng bằng mấy cái bánh bột ngô. Chu Hiểu Mai làm khách bữa này không uổng chút nào, thật là sướng cái miệng, quá mĩ mãn. Ăn xong, Chu Hiểu Mai chủ động rửa dọn chén đũa, Lâm Thanh Hoà không cản. Cô út sang xin cơm, phụ chút việc vặt cũng là chuyện nên làm mà. Mồng 2 Tết trôi qua vô cùng phong phú, vợ chồng con cái đều vui vẻ hạnh phúc. Lâm Gia bên này lại đang ở một diễn biến khác. Vốn dĩ tưởng Lâm Thanh Hoà chỉ nhất thời cáu kỉnh buông lời giận dỗi, dù sao thì mỗi cô gái chỉ có một nhà mẹ đẻ làm sao dám không về, không sợ bị nhà chồng coi khinh à? Nhưng có trời mới biết, hôm nay mồng hai Tết thế mà nó dám không về lại mặt?? Bà Lâm: “Ông già, ông nói xem có phải con nhỏ này thật sự không định về thật hả?” Ông Lâm hừ lạnh: “Nó dám? Làm yêu làm sách thôi, mặc kệ nó đi, còn lạ gì tính tình nó nữa, thể nào cũng có ngày khóc lóc mò về thôi.” Bà Lâm gật đầu: “Con nhỏ này cứng đầu cứng cổ, để nó chịu khổ cho sáng mắt ra.” Nhắc đến Lâm Thanh Hoà, không chỉ có ông bà Lâm, vợ chồng anh cả cũng nói nhưng chỉ nói qua một hai câu thôi. Riêng vợ chồng anh hai Lâm là lắm lời nhất. Chị dâu hai cười lạnh: “Quả nhiên không về lại mặt a, cô ta tưởng cô ta vẫn còn giống như trước kia à, mọi người đều phải xum xoe nịnh bợ cô ta?” Anh hai Lâm: “Cái đồ không thức thời.” Chị dâu hai: “Em nói cho anh biết, bây giờ nhà nó nhất định nghèo rách mồng tơi, nếu không thì nó cũng chẳng tới đây ăn vạ. Nếu anh có lỡ gặp trên đường thì phải làm lơ coi như không thấy, biết chưa?” “Dù sao cũng là anh em ruột, hơn nữa còn mặc áo khoác nó cho.” Chị dâu hai hùng hổ: “Cho cái gì mà cho, vì cái áo khoác này mà em phải nói thối thành thơm, mấy lời giả tạo nịnh nọt cô ta em nói nhiều tới mức muốn ói cả ra, đây là cái nhà mình nên được.” Phòng vợ chồng cậu ba cũng không ngoại lệ. Hôm nay mồng hai Tết, chỉ có chị cả và chị hai về lại mặt, chị ba * không về. *Vùng này con trai, con gái tính riêng không trộn lẫn. Lâm Thanh Hoà là con thứ 5 trong nhà nhưng lại là đứa con gái thứ 3 nên gọi là chị ba. Em dâu ba kinh ngạc: “Mới đầu em còn tưởng chị ba anh chỉ nói chơi, không ngờ nói được làm được.” Hiện tại cô đang mang thai lần hai, đứa đầu lòng là con gái. Mới cấn bầu hơn một tháng, tuyết rơi lớn đường trơn trượt nên cô không về lại mặt nhà mẹ đẻ. Sang năm trở về một chuyến cũng được, không nhất định cứ phải theo đúng tập tục. Cậu ba Lâm nhíu mày: “Chị ba chắc là rất giận. Cha mẹ cũng thật là, trước đây chị ấy mang quá trời đồ về hiếu kính bọn họ. Nay gia đình chị ấy gặp khó khăn, bọn họ lại nhẫn tâm nhắm mắt làm ngơ.” Em dâu ba không thèm để ý nói: “Anh cũng không cần ở đây bênh vực kẻ yếu. Hết giận là xong, trần đời này làm gì có cô gái nào từ mặt nhà mẹ đẻ chứ.” Cậu ba thở dài: “Em không biết tính khí chị ấy, chị ấy nói không nhận tức là không nhận, nếu cha mẹ không đích thân đi mời về thì chị ấy có chết cũng không chịu về đâu.” “Còn phải cha mẹ đích thân đi mời? Vậy chắc cả đời này cũng đừng mong có ngày trở lại.” “Ngày mai anh qua nhà chị ba xem thế nào.” “Anh đi người không là được, mấy cái xã giao lễ tiết khác, miễn đi.” Cậu ba Lâm ừ hử cho qua chuyện, trên người anh làm gì còn đồng nào đâu, anh chỉ muốn chạy qua đó nhìn xem chị ba sống có tốt không thôi. Mồng ba Tết, ăn sáng xong cậu ba Lâm liền đi tới nhà Lâm Thanh Hoà. Lần này đúng lúc Chu Thanh Bách cũng có ở nhà, anh đang cho heo ăn ở hậu viện. Hai con heo càng ngày càng ăn nhiều, sáu giờ sáng cho ăn một cữ, tới chín giờ lại phải thêm cữ nữa. Nhìn thấy cậu em vợ tới, Chu Thanh Bách chào: “Cậu ba tới đấy hả?” Cậu ba Lâm cười với Chu Thanh Bách, nhìn vào trong sân, hỏi: “Anh rể, chị em có ở nhà không ạ?” “Thanh Hoà vừa ra ngoài, chắc sẽ về ngay thôi.” Chu Thanh Bách đáp rồi dẫn cậu ba Lâm ra hậu viện. Nhìn thấy hai con heo, cậu ba Lâm không nhịn được hốc mắt chua xót, bởi anh biết rõ chị gái mình là người yêu sạch sẽ tới mức nào. Trước đây trong nhà nuôi heo, suốt ngày chị ấy càm ràm thậm chí còn muốn mắng chửi người khác, còn tuyên bố sau này có nhà riêng chị sẽ không bao giờ nuôi heo. Đừng nói là heo, ngay cả gà cũng đừng hòng. Nhưng mà hiện tại thì sao, nhà chị ấy cũng phải nuôi heo rồi, nếu nuôi tử tế, cuối năm cũng giành được không ít công điểm, có lẽ nhà chị ba hiện tại thật sự nghèo. Lâm Thanh Hoà bế Tam Oa về phát hiện cậu ba Lâm đang ở trong nhà thì rất vui vẻ. Cô không có cảm tình với những người khác trong nhà họ Lâm, nhưng cậu em trai này thì khác, cô rất quý mến. Lâm Thanh Hoà nói với em trai: “Trưa nay đừng về, ở lại đây ăn cơm đi.” Cậu ba Lâm lắc đầu: “Không cần đâu, em về nhà ăn cơm cũng được.” Lâm Thanh Hoà: “Tết nhất mất công tới tận đây rồi, không lẽ chị để cậu bụng đói quay về?” Cậu ba Lâm: “Chị, không cần thật mà, em về nhà ăn là được rồi. Hiện tại anh rể đã xuất ngũ, chị đừng tuỳ hứng nữa, cùng anh rể vun vén gia đình cho tốt.” “Chị sống thế nào còn cần cậu dạy? Cậu nhìn Tam Oa đi, chị chăm đấy, tốt thế này được chưa?” Lâm Thanh Hoà vừa nói vừa ẵm Tam Oa lên trước mặt cậu ba rồi nói với Tam Oa: “Gọi cậu ba” Tam Oa lập tức gọi lớn: “Cậu ba” Cậu ba Lâm bật cười thành tiếng, định lấy tiền lì xì nhưng lần mò trong túi một hồi cũng không kiếm được xu nào. Lâm Thanh Hoà: “Cậu tới đây thăm người chị ruột này là chị thấy vui rồi. Cả Lâm gia chị chỉ nhận một mình cậu.” “Chị đừng nóng giận mà nói lời mất khôn, em…” Cậu ba Lâm còn chưa nói hết câu đã bị Lâm Thanh Hoà cắt ngang: “Tính tình chị như thế nào cậu là người hiểu rõ nhất, không phải vì một phút nóng giận mà chị nói bừa mà là chị nhìn thấu bản chất của đám người đó.”
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
林三弟知道她现在还在气头上,也只是叹了口气就没说啥了。 既然过来了,林青禾自然是留他吃午饭的,肯定不能让他就这么空着肚子回去。 中午吃的也不复杂,猪肉炖粉条,腊肉炒咸菜,还有一个拌木耳,主食就是白面馒头。 “姐,不用弄这么多好吃的,留给大娃他们吃就行。”在煤炉子上炒菜的时候林三弟看到了,连忙说道。 林青禾道:“你不来我们也这么吃,你姐我现在的日子是不比以前了,不过也还没到那份上,你放心吃吧,给你吃姐我心甘情愿,但是老林家那些是别想了,不过你回去了可别说。” 林三弟就问大娃了,大娃道:“是这么吃的没错。” “好吃。”二娃点头。 林三弟心说当然好吃了,又是肉又是粉条,还有腊肉,白面包子,哪一样不是好东西啊? 这顿饭林三弟是吃得心满意足回去的。 过来时候是担心的,但回去时候,林三弟真是放心了不少,他姐的日子过得虽然不比以前了,不过总归现在有过日子的样了,再有他姐夫那么能干的在,以后日子不会差的。 “三弟不错。”周青柏这么说道。 “整个老林家也就他没长歪。”林青禾说道。 周青柏就看她:“你也好。” 林青禾心说我可不是老林家的,之前那个也不是什么好的。 不过她也没说啥。 初一初二初三一过,年味就开始淡了,初七这天周晓梅就去县城了,因为初八就要正式上班了。 林青禾把孩子留给周青柏照顾,她就骑着自行车带周晓梅过来县城了,主要是她许久没自己出来了,总归是要找个借口腾点东西出来不是? 跟周晓梅是换着骑的,要她一路带她过来那可是累人得很。 不过周晓梅这一次过来县城还是比以前轻松多了。 跟林青禾挥手道别的时候还挺高兴。 这时候她一个同事走过来,问道:“那是谁啊,城里的亲戚?” “是我嫂子,四嫂。”周晓梅就道。 “你四嫂可真漂亮啊,我还以为是城里人呢。”这同事就道。 “我嫂子虽然不是城里人,不过在我们那一片,她最漂亮,也是便宜我四哥了。”周晓梅道。 这同事就笑了,然后挤眉弄眼道:“你跟那位打算什么结婚啊?” “我这一次回来,就是打算跟他分的,我实在高攀不起他家,我家是农村户口。”周晓梅按捺着脾气说道。 这话还是她四嫂教的,这要是换了她的脾气,那她肯定是不会这么说的。 不过她这话说出来,倒是叫同事真高看了她一眼,道:“农村的咋了,农村的吃喝都不愁呢!” “还是算了,高攀不起的,这个发夹你替我还给他。”周晓梅说着,还拿了一个发夹出来,道。 “这发夹怪好看的。”同事就道。 “好看你过去让他送给你。”周晓梅说完,就回宿舍去了。 她同事一脸羞红,然后小声道:“这可不是我抢你人,是你自己不要的。” 于是还没三天,周晓梅就看到了她前对象跟她同事一块打饭吃饭了,两人明显打得火热。 就有其他同事过来说,周晓梅还是那套说词,她配不上人家,人家值得更好的,她周晓梅虽然不懂事,不过还是很有自知之明的! 这叫不少同事都忍不住同情她,不过却也是因为这事高看了周晓梅一眼,觉得她是个可交的,不像某些人,以前看着好好的,没想到竟然抢同事的对象,实在是没下限! 不过周晓梅是不管这些的,因为分了之后,她因为高尚品质又有人追求她了。 但是周晓梅都照着她四嫂给她说的,一一考虑,竟然发现没有一个能跟她四嫂说的那样。 要么是家里就指望着他那一份工资的,要么是长得太不好看的,再要么,就是家里实在是太小。 总之就没对心意的。 最后周晓梅也只能继续单身了,但是她现在特别信赖她四嫂,自觉得剩下来的那就是最好的。 而不是被人家挑剩的,是她不要别人,并非别人不要她,她是很抢手的。 事实上也的确如此。 周晓梅的家庭成分不用质疑,家里兄弟也多,而且条件也还行,要是娶了她不担心会有她娘家那边需要女婿家救济的问题存在。 没准还能够接济一下城里的女婿家呢。 不少加入城里的乡下媳妇娘家就会在分粮之后给送一些粮食来的。 再有周晓梅自己还有收入,这简直是再好不过了。 所以说周晓梅抢手这话真不是假的,不过周晓梅现在就没那个意思了。 这些事乡下的林青禾是知道的,因为周晓梅踢了那个对象,现在一个月会回来一两趟,都是听周晓梅说的。 这一转眼已经是三月份了,是万物复苏的季节了。 “你去问问看,看村里谁家有小鸡仔,给买几只过来养着。”林青禾道。 “咱家五口人,最多养三只。”周青柏道。 林青禾这才想起来,这会子还限制来着,两个人头一只鸡,她家五口,顶多就养三只。 “你去抓六只,小鸡仔养着容易夭折。”林青禾道。 这个周青柏倒是没反对,的确是这样,林青禾则是打算,要是都活着,那就等长大点了宰了给一家子补身体。 这个时候养小鸡仔是很好养的,周青柏去买了六只回来。 小鸡仔的时候都会多养一点的,这个是惯例,毕竟还要考虑半路折损的小鸡仔,所以没谁说啥。 就是养大了要是活了,那就不行了。 宁要社会主义草,不要资本主义国家苗,养多了,就是后者了。 真是不容易啊。 “咱家的猪今年应该就能出栏了,到时候我估摸着应该有二百斤左右吧。”林青禾看着两只养得极好的猪,说道。 “差不多。”周青柏点头道。 “二娃,跟我去挖野菜。”林青禾吆喝了声。 喊二娃,但三娃都跟着,母子三个就背着篓子出门去了。 周青柏看着她们母子几个眉眼间带着柔和,但是旋即又叹了口气。 他不让他媳妇干那买卖,他媳妇就不让他近身,看这样子是真的铁石心肠一点没有软化的迹象。
Cậu ba Lâm biết chị mình vẫn còn đang nóng nên chỉ biết thở dài chẳng nói thêm được câu nào nữa. Nếu em trai đã tới đây đương nhiên phải giữ lại ăn bữa cơm, không thể để nó bụng rỗng quay về được. Cơm trưa đơn giản thôi, thịt heo hầm miến, thịt khô xào dưa muối, mộc nhĩ trộn, món chính là màn thầu bột mì tinh. Thấy Lâm Thanh Hoà đang xào rau trong bếp, cậu ba Lâm hoảng hốt: “Chị, sao chị làm nhiều đồ ăn ngon thế, để lại cho mấy đứa Đại Oa có cái mà ăn.” Lâm Thanh Hoà: “Cậu không tới thì nhà chị cũng ăn như này, chị của cậu không bằng trước kia nhưng chưa tới nỗi chết đói. Cậu cứ yên tâm ăn đi, chị cam tâm tình nguyện làm cho cậu, nhưng đám người Lâm gia thì đừng hòng, về đó cậu cũng đừng nói gì chuyện nhà chị.” Cậu ba Lâm không tin, quay qua hỏi Đại Oa. Đại Oa: “Đúng vậy, ngày nào nhà cháu cũng ăn như thế hết.” Nhị Oa gật đầu: “Toàn đồ ăn ngon.” Cậu ba Lâm thầm nghĩ nào là thịt heo, miến lại còn thịt khô, bánh bột mì tinh, không ngon sao được. Bữa cơm này cậu ba Lâm ăn tới mỹ mãn. Trước khi tới đây thì lo lắng khôn nguôi, nhưng khi ra về đã yên tâm hơn nhiều. Chị Thanh Hoà tuy rằng không thể so sánh với trước đây nhưng cuộc sống hiện tại không tồi, anh rể cũng là người có khả năng, nhất định cuộc sống của chị ấy sẽ ngày một tốt hơn thôi. Chu Thanh Bách: “Cậu ba cũng là người biết suy nghĩ.” Lâm Thanh Hoà: “Cả nhà họ Lâm được mỗi mình cậu ấy.” Chu Thanh Bách nhìn cô: “Còn em nữa.” Lâm Thanh Hoà trộm nghĩ tôi không phải người nhà họ Lâm nha, người thật cũng không phải thứ tốt đẹp gì đâu. Nhưng những lời này chỉ để trong lòng, không nói ra ngoài được. Người ta hay nói hết mồng ba là hết Tết, mồng năm không khí bắt đầu phai nhạt dần, mồng bảy Chu Hiểu Mai đi huyện thành để mồng tám chính thức đi làm. Lâm Thanh Hoà để các con ở nhà cho Chu Thanh Bách chăm nom, cô lấy xe đạp chở Chu Hiểu Mai đi huyện thành, thực chất là cô muốn kiếm cái cớ đi ra ngoài một mình đặng âm thầm lấy ra chút đồ vật. Hai chị em thay phiên nhau chở, chứ một người đạp tới huyện thành chắc tắc thở. Lần này đi Chu Hiểu Mai nhẹ nhàng hơn rất nhiều, lúc vẫy tay tạm biệt Lâm Thanh Hoà, cô còn cười tươi rói. Đúng lúc một người đồng nghiệp đi tới, hỏi: “Ai thế, họ hàng trong thành à?” Chu Hiểu Mai: “Là chị dâu tôi, chị dâu tư.” Đồng nghiệp: “Chị dâu cô xinh thật đấy, thoạt nhìn tôi còn tưởng gái thành phố.” Chu Hiểu Mai: “Chị tư tôi tuy không phải người thành phố, nhưng ở vùng tôi chị ấy là người xinh đẹp nhất. Anh tư tôi có phúc lắm luôn.” Người đồng nghiệp bật cười rồi làm mặt quỷ: “À, cô với người ấy dự định khi nào kết hôn?” Chu Hiểu Mai cố gắng kiềm chế: “Chắc chia tay thôi, tôi không dám trèo cao, nhà tôi hộ khẩu nông thôn.” Lời này là chị tư dạy, chiếu theo tính tình của cô thì còn lâu mới nói mấy lời như vậy. Không ngờ vừa nói xong, ánh mắt đồng nghiệp tức khắc thay đổi: “Nông thôn thì có làm sao, nông thôn mới không phải lo ăn lo uống.” “Nhưng sự thật vẫn là sự thật, tôi trèo cao không nổi, cái kẹp tóc này cô đưa cho anh ấy giúp tôi.” Chu Hiểu Mai vừa nói vừa lấy một cái kẹp tóc ra. Nữ đồng nghiệp mở to mắt: “Wow, cái kẹp tóc này đẹp quá!” “Cô thích thì bảo anh ta tặng cho cô đi.” Chu Hiểu Mai dứt lời liền quay người đi thẳng về kí túc xá. Người đồng nghiệp đỏ bừng mặt, nhỏ giọng lầm bầm: “Đừng trách tôi cướp bạn trai cô, là do cô không cần trước.” Chưa tới ba ngày sau, Chu Hiểu Mai liền thấy bạn trai cũ ăn cơm cùng cô đồng nghiệp hôm bữa, hai người họ tình tứ quấn quýt không rời. Một người đồng nghiệp khác đem chuyện này kể với cô, Chu Hiểu Mai vẫn như cũ nói là mình không xứng với người ta. Cô - Chu Hiểu Mai tuy rằng có đôi khi không hiểu chuyện, nhưng mà sức của mình đến đâu cô vẫn biết rõ. Việc này khiến không ít đồng nghiệp bất bình thay cô, đồng thời càng thêm tôn trọng cô, cảm thấy cô là người bạn tốt đáng kết giao, không giống người nào đó, trước mặt thì chị chị em em, sau lưng đoạt mất bạn trai người ta, đúng là vô liêm sỉ! Những chuyện lùm xùm xung quanh Chu Hiểu Mai mặc kệ hết. Nhưng cũng nhờ đó mà danh tiếng và đức hạnh của cô càng truyền càng xa, bỗng chốc trở thành đối tượng được nhiều người theo đuổi. Đúng như người xưa thường nói tái ông mất ngựa. Bất quá Chu Hiểu Mai không vội, cô nhất nhất nghe theo lời chị tư, cẩn thận suy xét, vậy mà không một đối tượng nào đáp ứng được yêu cầu. Người thì phải nặng gánh nuôi cả nhà, người thì xấu quá, người thì nhà cửa bé tin hin. Tóm lại là không duyệt được ai. Cuối cùng Chu Hiểu Mai đành tiếp tục kiếp độc thân, nhưng cô vẫn rất tin tưởng những gì chị tư đã nói, cô chính là độc thân hoàng kim, là sự lựa chọn tốt nhất. Cô không phải cái gọi là gái lứa lỡ thì, rõ ràng là cô không cần người khác, chứ không phải người khác không cần cô, chỉ cần cô muốn thì đàn ông xếp hàng cả một con phố chờ cô lựa chọn. Trên thực tế đích xác là như vậy. Gia thế trong sạch, anh em đông, hơn nữa điều kiện kinh tế không tồi, cưới Chu Hiểu Mai về chắc chắn sẽ không phải lo lắng việc chu cấp cho nhà vợ. Biết đâu còn nhận lại được sự giúp đỡ từ bên vợ ấy chứ. Có không ít gia đình lấy vợ nông thôn, cứ sau ngày phân lương cha mẹ vợ đều sẽ gửi tới một ít lương thực. Mặt khác Chu Hiểu Mai lại có thu nhập riêng, đúng thật là không còn mối nào tốt hơn. Cho nên nói độc thân hoàng kim cũng không hẳn quá mức thổi phồng. Tuy nhiên Chu Hiểu Mai không cậy vào đó mà làm cao. Tất cả mọi chuyện trên huyện thành Lâm Thanh Hoà đều nắm được bởi vì kể từ sau khi chia tay bạn trai mỗi tháng Chu Hiểu Mai đều về nhà từ một tới hai lần tìm chị tư tâm sự. Chớp mắt đã tới tháng ba, vạn vật như được khoác lên mình một sinh mạng mới. Lâm Thanh Hoà: “Anh đi hỏi xung quanh xem nhà nào bán gà con không, mình mua mấy con về nuôi.” Chu Thanh Bách: “Nhân khẩu nhà mình là năm người, nhiều nhất nuôi được ba con.” Bây giờ Lâm Thanh Hoà mới chợt nhớ thời đại này vẫn còn hạn chế số lượng gia súc gia cầm. Lâm Thanh Hoà: “Anh cứ bắt sáu con đi, gà con dễ bị chết non lắm.” Nếu không chết thì giết thịt hầm ăn bổi bổ cơ thể càng tốt. Chu Thanh Bách không phản đối. Vì người khác cũng thường nuôi nhiều gấp đôi phòng ngừa nửa đường chết mất. Cho nên không ai có ý kiến gì với việc Chu Thanh Bách mua sáu con gà con. Nhưng nếu nuôi lớn cả sáu con gà thì chết chắc. Phải chấp hành tư tưởng xã hội chủ nghĩa, tuyệt đối bài trừ tư bản chủ nghĩa. Nuôi vượt quá số gà cho phép sẽ bị khép tội. Đúng là khó khăn đủ đường. Lâm Thanh Hoà nhìn hai con heo béo tròn trùng trục trong chuồng, nói: “Đợi tới khi xuất chuồng, hai con heo này của nhà mình cũng phải xấp xỉ 200 cân ấy nhỉ.” Chu Thanh Bách gật đầu: “Cỡ đó.” Lâm Thanh Hoà gọi to: “Nhị Oa, đi cắt rau dại với mẹ.” Chỉ kêu Nhị Oa nhưng làm sao thiếu cái đuôi Tam Oa được. Ba mẹ con địu cái sọt đi ra cửa. Chu Thanh Bách dõi mắt theo bóng lưng vợ con, nét mặt nhu hoà nhưng lại bất chợt thở dài. Tình huống giằng co này tới khi nào mới chấm dứt đây. Nếu anh vẫn tiếp tục ngăn cản việc buôn bán thì cô ấy nhất quyết không cho anh lại gần. Xem ra cô vợ nhỏ nhà anh ý chí sắt đá ra phết đấy, không đùa được đâu.!
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
难道要他当一辈子苦行僧吗? 想到这个,周青柏皱皱眉,这肯定是不行的,夫妻之间不行周公之礼不正常。 不用怀疑,就是不正常! 不过他媳妇那关过不去啊。 周青柏看着两头长势极好的猪,有点发愁。 但是发愁的哪里止周青柏,林青禾更愁啊,眼下都这时节了,都回春了,前天过去拿肉梅姐才问她啥时候开始拿肉,那边都说好了,但是周青柏不点头她怎么干啊。 说起来林青禾也是真的有点佩服周青柏这厮,都忍得那么辛苦了,他竟然还能守得住,这也是真的是个有本事的。 不过她真没时间跟他耗下去了,所以林青禾打算今晚上给他点甜头尝尝,逼迫他点头答应! 不用怀疑,自古以来就是温柔乡英雄冢,美人计百试不爽,她给了好处他要是再不答应,她就跟他翻脸! 打定主意的林青禾带着大娃他们哥几个就挖了满满一篓子的野菜。 这些野菜自己吃或者喂猪都特别不错。 再过一阵子还可以去打野猪草,那也喂猪也是特别好的。 自家养的,虽然也是队上的,不过林青禾还是会愿意去打猪草的,主要是节省粮食。 挖了一篓子野菜,林青禾就率领大娃他们几个回家,这也才九点多,周青柏这时候已经上工去了。 林青禾就包了猪肉荠菜饺子,又留了一些出来晚上吃,剩下的就跟喂猪了,也给猪补充点无机盐啥的。 家里现在就她跟二娃三娃,至于大娃,开了春就上学去了,周青柏亲自带过去队上的小学的。 这个冬天经过林青禾的培养,大娃的知识是跟得上进程的,林青禾不担心。 为了让这小子安安分分去上学,她可还给他缝了个书包呢,至于他爹的那个军用包,林青禾可舍不得给这小子糟蹋了。 但有那个新缝制的书包,大娃也是特别高兴,一点不用林青禾再唠叨就高高兴兴跟他爹去报到了。 开春一直到上到现在,适应得挺好。 中午大娃放学回来,周青柏也下工了。 这时候也是很累人的,林青禾不管大娃 ,但是对周青柏这个撑起一家的顶梁柱还是体贴的。 给准备了清凉的洗脸水,然后温水也备着了。 周青柏自从回来后他就知道他媳妇啥脾气了,骄傲着呢,想要她低头,那可能性很小。 但是很明显,今天这体贴劲十有八九是有啥事了。 是不是要来给他下最后通缉了?他媳妇的温柔刀他能否承受得住? 不过甭管这男人心里怎么想,面上他是非常淡定享受着来自于自己媳妇的无微不至。 中午吃的荠菜猪肉饺子,味道真是特别鲜美。 这时候的荠菜真是又香又嫩,林青禾也很喜欢吃。 一家子吃饱了,就开始午休了,林青禾这才开始考核大娃早上都学了啥,给他巩固了一番,然后又给他出了几道题做。 “娘,我怎么觉得你比我们老师还会出题。”周大娃看着这不容易的题目,叹气道。 林青禾心说你娘我上辈子是重点一本,高考总分过六百,大学期间勤工俭学还能拿奖学金的学霸! 不过面上林青禾却是道:“好好珍惜你现在读书的机会吧,你娘我当年多想读书你是不知道,但是你那个姥爷姥姥全不肯,就这点还是我好不容易学来的,也不至于做睁眼瞎。” 听到这话,周青柏都忍不住看向她,他一直知道自己媳妇认字的,当初谈这对象的时候就介绍过了的,不过这么多年来,她就没给他写过信哪怕只是一封。 他看过了,她的字很好看,一般的大学生都不一定有她的字好看。 虽然周青柏啥话都没说,但是林青禾真的是秒懂他这眼神是什么意思。 不过林青禾只是看了一眼,就移开眼表示自己什么都不知道,那又不是她敢的,她干嘛要背锅。 但身后那男人眼神视线太强烈了啊,叫她如芒在背。 “现在这天色也挺暖和了,今晚上你们哥俩去隔壁睡。”林青禾干咳了声,说道。 这话一出,她就感觉那男人的视线越发的叫人心跳加速了。 大娃第一个抗议:“我要在这边睡!” “我听阳阳说,他也是跟他爹娘一块睡。”这是二娃说的。 阳阳就是周阳,周大嫂的儿子。 “阳阳那是没办法,只有那一个炕,咱家有两个,隔壁的不能留着放灰。”林青禾义正言辞道。 “那三娃呢?”大娃道。 “你跟你这说话都说不顺畅的弟弟比,你可真有出息。”林青禾鄙视他道。 大娃顿时就无话可说了,踢了踢二娃示意他说两句。 “娘,你不能偏心三娃,我们都是你生的。”二娃道。 “那行,就让三娃过去跟你们一块睡,不过要是他尿炕了你们要是敢打他,我就打你们!”林青禾哼道。 自从她过来后,三娃也是尿过两次的,不过就那两次,但是尿了大娃一裤子,二娃身上也沾了,哥俩气得想打三娃。 大娃还没忘记他弟尿炕的事,道:“那算了,让他在这边睡吧。” “三娃这边睡挺好的,我跟大哥去隔壁睡就行。”二娃也点头道。 三娃就抱着他娘了,表示他也不要跟两个哥睡,他要跟他娘睡。 “行,那就这么痛快决定了。”林青禾道。 然后一抬头,就对上了周青柏那幽深的眼神了,林青禾心跳有些加速,面上还是一脸淡定,道:“看什么看,没看过么。” “去隔壁写作业。”周青柏跟大娃说道。 大娃看了看他爹,感觉这时候不可以耍赖他就立马拿了作业过去了,二娃看他爹朝他看来,也识相的要退出门去就听他爹道:“把你弟带过去。” “不要,他过来要闹我!”大娃那边就嚷道。 不过不管他抗议,二娃还是带三娃过来了,果然三娃就跟他要笔要本子自己写写画画了,不然他就哭! “我也想起来了,我的锅还没刷。”林青禾也想遛,这男人眼神太火热了,简直能烫人! “我刷了。”周青柏拉着她的手一扯,林青禾就转了个圈然后坐他怀里了。
Chẳng lẽ bà xã thật sự muốn anh ăn chay cả đời hả?! Không ổn rồi, Chu Thanh Bách nhíu chặt mày, hai vợ chồng mà không được Chu Công chi lễ* chính là một chuyện rất bất bình thường. *Chu Công chi lễ: quan hệ vợ chồng. Thế nhưng cửa ải bà xã, làm thế nào thông qua đây?! Liếc mắt nhìn hai con heo béo ục ịch, anh phát sầu cả lên. Nào chỉ có mình Chu Thanh Bách phát sầu, Lâm Thanh Hoà càng sầu hơn ấy chứ. Xuân đã về, tiết trời càng lúc càng ấm áp, hôm trước đi mua thịt chị Mai đã ướm hỏi khi nào triển khai kế hoạch, bên anh chị ấy đã chuẩn bị đâu vào đấy rồi chỉ còn chờ Chu Thanh Bách gật đầu một phát là triển thôi. Quả thực Lâm Thanh Hoà bội phục bản lĩnh của Chu Thanh Bách, chịu khổ như thế mà vẫn nhẫn nhịn tới cùng được. Không còn nhiều thời gian giằng co với anh nữa, vì thế Lâm Thanh Hoà định tối nay cho anh nếm tí ngon ngọt, bắt anh phải gật đầu bằng được mới thôi. Đạo lý muôn thuở, anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Không sợ kế cũ chỉ cần hữu dụng, mỹ nhân kế chưa lần nào bại. Nếu lần này còn không được nữa thì đừng trách cô trở mặt. Tự mình hạ quyết tâm xong, Lâm Thanh Hoà dắt các con đi đào đầy một sọt rau dại. Rau dại này cho người ăn hoặc cho heo ăn đều được. Thời tiết tốt hơn còn có thể lên rừng đánh cỏ heo, heo ăn loại này đặc biệt tốt. Tuy heo là tài sản thuộc về đội sản xuất, nhưng vì nuôi ở nhà mình nên cô nguyện ý đi đánh cỏ heo, chủ yếu là để tiết kiệm lương thực cho gia đình. Cắt đầy một sọt rau dại, bốn mẹ con dắt tay nhau về tới nhà mới hơn chín giờ sáng, Chu Thanh Bách đã đi làm rồi. Lâm Thanh Hoà lấy một nắm rau tề thái** băm nhỏ trộn chung thịt heo làm nhân gói sủi cao, để lại một ít cho bữa tối, còn bao nhiêu đem cho heo ăn hết, bổ sung chút khoáng chất cho chúng. **Tề thái là loại rau dại, cũng là vị thuốc quý trong Đông Y, mọc quanh năm. Thân gầy nhỏ, màu xanh lục nhạt có lông mịn, phân nhánh hoặc không phân nhánh. Cao từ 20-40cm. Lá phía gốc mọc sát mặt đất thành hoa thị, cuống ngắn hoặc không cuống; phiến lá xẻ thành nhiều răng cưa thô to, trên phiến lá có lông nhỏ. Bây giờ trong nhà chỉ có ba mẹ con, anh cả Đại Oa được cha đích thân dắt tới trường tiểu học của đại đội đi học rồi. Suốt mùa đông năm ngoái được mẹ bồi dưỡng kiến thức, Lâm Thanh Hoà rất yên tâm Đại Oa có thể đuổi kịp chương trình học trên lớp. Vì để thằng nhóc này an phận đi học, cô phải đặc biệt làm riêng cho nó một cái cặp sách. Còn cái cặp quân dụng của cha nó, cô sợ thằng nhóc nghịch ngợm này sẽ làm hư nên nhất quyết không thể cho nó dùng. Có cặp sách mới, Đại Oa vô cùng phấn khởi, không cần mẹ phải lải nhải nhắc nhở, đúng ngày anh ta khoái chí nắm tay cha đi báo danh. Từ đầu xuân tới giờ, Đại Oa đã tương đối thích ứng với môi trường học tập. Giữa trưa, Đại Oa tan học, Chu Thanh Bách tan tầm, có chút mệt mỏi, Lâm Thanh Hoà mặc kệ Đại Oa nhưng đối với Chu Thanh Bách vẫn phải săn sóc một chút, người nào là trụ cột của cả nhà tất nhiên được ưu tiên. Cô chuẩn bị cho anh nước mát lau mặt, một chén nước ấm để uống. Ở cùng với nhau một thời gian, Chu Thanh Bách quá quen với tính tình cô vợ nhỏ, luôn kiêu ngạo, không bao giờ chịu cúi đầu. Tự nhiên hôm nay ôn nhu chăm sóc, điểm bất thường ắt có khuất tất. Chẳng lẽ cô ấy xuất chiêu cuối cùng, dịu dàng ôn nhu như nước, chiêu này đủ hiểm, không biết anh có chịu nổi không đây? Tuy trong lòng dậy sóng nhưng ngoài mặt anh vẫn điềm nhiên hưởng thụ sự chăm sóc tỉ mị của vợ. Trưa nay ăn sủi cảo nhân thịt heo rau tề thái, rất ngon, có chút rau nên món ăn tăng thêm vị thanh mát. Rau làm kiểu này rất ngon, vừa mềm vừa ngọt, Lâm Thanh Hoà rất thích. Ăn cơm xong, cả gia đình đi nghỉ trưa. Ngủ dậy, Lâm Thanh Hoà hỏi Đại Oa sáng nay học được những gì, ôn lại cho nó một lần rồi giao thêm vài bài tập mới. Chu Đại Oa nhìn đề bài có vẻ khó nhai, nó thở dài nói: “Mẹ, mẹ ra đề giỏi hơn cả thầy giáo con.” Lâm Thanh Hoà thầm nghĩ, chứ còn sao nữa, mẹ anh lúc còn ở hiện đại là thành viên nòng cốt của đội tuyển học sinh giỏi đấy, thi đại học được hơn 600 điểm, vừa học vừa làm thêm mà vẫn giành được học bổng, là học bá một thời đấy. Trong bụng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt cô chỉ nói: “Được tới trường học tập, con nên biết quý trọng cơ hội. Năm đó mẹ ao ước được đi học vô cùng nhưng ông bà ngoại nhất định không cho, phải vất vả lắm mẹ mới học được một ít, cũng may không bị mù chữ.” Nghe thấy lời này, Chu Thanh Bách nhịn không được nhìn về phía cô. Anh biết vợ mình biết chữ, trước khi gả cho anh có nghe giới thiệu qua, nhưng bao năm nay cô chưa từng viết cho anh một phong thư nào. Lần trước anh đã được nhìn qua, chữ cô rất đẹp, kể cả chữ sinh viên đại học cũng kém xa. Chu Thanh Bách chỉ lặng im quan sát không nói gì nhưng Lâm Thanh Hoà thừa hiểu ánh mắt này của anh mang hàm ý gì. Lâm Thanh Hoà làm như lơ đễnh nhìn thoáng qua rồi dời tầm mắt đi chỗ khác, vờ như cái gì cũng không biết, ngày đó cô chưa xuyên tới đây thì gửi bằng niềm tin à, đừng có úp cái lỗi đó lên đầu cô chứ. Ánh mắt của người đàn ông phía sau càng lúc càng mãnh liệt như hàng ngàn mũi kim chích lên lưng cô. “Khụ,,,” Lâm Thanh Hoà ho khan một tiếng rồi nói: “Thời tiết ngày một ấm hơn rồi, đêm nay hai anh em dắt nhau qua phòng bên ngủ đi.” Vừa dứt lời, cô cảm nhận được ánh mắt của ai kia càng thêm nóng bỏng, khiến tim cô bất giác đập nhanh không kiểm soát. Đại Oa là thằng đầu tiên kháng nghị: “Con muốn ngủ bên này.” Nhị Oa: “Dương Dương nói với con nó cũng ngủ cùng với cha mẹ mà.” Dương Dương chính là Chu Dương, con trai anh chị cả. Lâm Thanh Hoà nói một cách rất chính đáng: “Phòng bác cả chỉ có một cái giường đất, Dương Dương không ngủ chung với cha mẹ thì ngủ ở đâu. Nhà mình có hai phòng, không nên bỏ phí.” Đại Oa: “Thế Tam Oa thì sao?” Lâm Thanh Hoà khinh bỉ nó: “Lớn đầu còn so bì với em trai, đúng là không có tiền đồ.” Đại Oa xấu hổ không thể cãi lại, đá đá Nhị Oa ý xúi thằng em nói thêm vài câu. Nhị Oa: “Mẹ không thể thiên vị một mình Tam Oa, chúng con đều do mẹ sinh ra.” Lâm Thanh Hoà: “Hừ, được, vậy để Tam Oa ngủ cùng hai đứa. Nếu em đái dầm mà đứa nào dám đánh em thì đừng trách mẹ đánh cả hai.” Nhớ đêm đầu tiên cô xuyên tới, Tam Oa đái dầm hai lần, ướt hết quần Đại Oa, dính cả lên người Nhị Oa. Hai thằng nhóc giận quá hoá liều định đánh em trai nữa chứ. Cho đến giờ Đại Oa vẫn chưa quên việc đó, nó nói: “Hay là thôi, cứ để nó ngủ bên này đi.” Nhị Oa gật đầu: “Để Tam Oa ngủ bên này tốt hơn, con với anh cả qua phòng cách vách ngủ là được rồi.” Tam Oa ôm chặt mẹ, tỏ vẻ con không muốn ngủ với hai ông anh thúi, con muốn ngủ với mẹ cơ. Lâm Thanh Hoà: “Được, thống nhất rồi nhé.” Vừa ngẩng đầu lên đã chạm ngay vào cặp mắt sâu thăm thẳm của ông chồng, trái tim nhỏ bé của cô càng đập dồn dập. Cô cố gắng bình tĩnh, nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa chán à.” Chu Thanh Bách nói với Đại Oa: “Qua phòng bên làm bài tập đi.” Đại Oa nhìn cha, cảm giác được một điều quan trọng là lúc này không nên giở trò, vì thế nó ngoan ngoãn thu dọn dụng cụ học tập. Nhị Oa thấy ánh mắt của cha lia tới chỗ mình rất thức thời đang định vọt ra khỏi cửa thì nghe tiếng cha nói: “Dắt em trai theo.” Phòng bên cạnh, tiếng Đại Oa hét lên the thé: “Đừng đừng, nó toàn phá con.” Bỏ qua sự kháng nghị của Đại Oa, Nhị Oa lập tức dắt tay Tam Oa sang. Quả nhiên Tam Oa vừa xà xuống liền đòi vẽ bậy lên sách, bằng không nó sẽ giở trò ăn vạ. “Chết rồi em quên chưa rửa nồi.” Lâm Thanh Hoà tính đánh bài chuồn, ánh mắt người đàn ông này nóng rực như lửa, sớm muộn gì cũng thiêu cháy cô mất thôi. “Anh rửa rồi.” Chu Thanh Bách duỗi tay kéo một cái, cô bất ngờ xoay một vòng rồi sau đó ngồi gọn lỏn trong lòng anh.
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
林青禾坐在周青柏怀里,素来沉稳淡定的她这一下有点脸红,想要起来,却是被周青柏摁住了。 “你干啥,大白天的,待会他们就进来了!”林青禾道。 “让孩子们自己睡,嗯?”周青柏却不理那些,看着她道。 这一声音调微扬的‘嗯’,叫林青禾感觉有点霸总的味道啊。 “长大了,自然该自己睡,对了,你今晚也得过去跟他们一起睡。”林青禾口是心非道。 “媳妇儿,想你了。”周青柏在她脖颈间落下一吻,暗哑着声音道。 “你可省省,现在天还没黑呢。”林青禾连忙道。 坐在他怀里,她能够非常清楚感受到这个男人对她的热情,但是,现在才是什么时候啊,隔壁还有三小只,随时都能过来! 周青柏没说啥,但是双手却是在她腰间流连。 林青禾故作镇定拍了拍他肩膀:“赶紧松开我,你那一身汗味的,快把我熏倒了。” 周青柏闻言就闻了闻自己身上,的确有一股汗味,于是就只能恋恋不舍放开她了。 但是他也挺高兴的,他媳妇说了,等晚上的。 “去洗个澡换件衣服上炕睡觉去。”林青禾说道。 周青柏知道今晚上有肉吃,自然不反对了,直接就去院子里洗了个冷水澡换了身衣服,也不用林青禾洗,自己就洗了然后晒上去。 他还想回房跟他媳妇再亲近亲近的,哪怕大白天的不干点啥,但是也是挺好的。 不过一回房就看到他媳妇直接躲隔壁去了。 “你快去睡会吧,待会还得出工。”林青禾摆手打发道。 周青柏颇为幽怨看了她一眼,不过林青禾表示没看到,周青柏也只能自己回去休息了。 二娃这个鬼精的笑道:“娘,爹想让你陪他。” “爹那么大的人了还陪啥?”大娃就道。 “要陪。”三娃抬起头来,认真道。 林青禾就囧了,然后笑眯眯道:“娘陪你们好还是去陪你们爹好,自己选择。” “陪我!”三娃看她道。 “我也要娘陪。”二娃笑道。 大娃则表示自己长大了,不用娘陪。 “快点做题,不做题不准睡觉。”林青禾瞪眼道。 大娃就绞尽脑汁地做题了,五道题做对三道做错两道就算了,还敢抱怨题出地比他们老师出的还难,被林青禾教训了一番,然后就给他纠正了。 “这个星期打算去县城一趟,你要是好好学习,到时候我给你弟他们买麦乳精回来也有你一份,不然你就给我看着他们吃。”林青禾说道。 “我天天都学习,我还是班上的学习委员!”大娃道。 “下学期争取当班长,一个学习委员就把你骄傲上了。”林青禾道。 “当班长有啥好处?”大娃道。 “当班长就是在班上倍有面子,但是对我并没有好处,你自己看要不要当,不当我也不损失。”林青禾笑眯眯道。 大娃觉得他娘特别不好糊弄。 “不过看到你这样,我也打算学习了,看以后有没有机会继续读下去。”林青禾说道。 “你都当娘了还读书?”大娃诧异看她道。 二娃也是,三娃继续画自己的。 “人活到老学到老,不然可是要被社会淘汰的,生命不息学习不止,学到的才是自己的本事,走到哪里都用得上,再有以后要是你们三个都不孝顺,我也能有本事养活我自己。”林青禾摆手道。 “那爹你就不养了?”大娃立马道。 “你爹让他继续干农活去,他不是喜欢干农活吗,让他干一辈子去,到时候我还是十八一枝花,他则是跟个老头子似的,走出去他都得自惭形秽,到时候不知道的还以为我是她女儿。”林青禾摆手道。 自己睡不着打算过来陪妻儿的周青柏就听到这么一番话了。 顿时就有些哭笑不得了。 “还有周大娃,你是不是关注错点了?”林青禾说着,就拎起大娃的耳朵了。 大娃将作业本一扔痛呼:“疼,疼,娘我疼!” “知道自己错了吗?”林青禾道。 “知道了知道了。”大娃立马道。 “哪里错了,给我说说看。”林青禾淡淡道。 “二弟三弟以后孝不孝顺我不知道,但是我肯定会孝顺的!”大娃道。 “大哥你别瞎说,我以后肯定会做孝顺。”二娃瞥了他一眼。 “我疼娘。”三娃也会口花花了。 林青禾放过大娃,这才抱起三娃亲了一口:“这才算娘的好儿子。” 周青柏也就没进去了,自己回去躺下休息了一会,这边林青禾带着三儿子睡觉,周青柏那边她可不敢过去招惹他,不然大白天的真保不准这个禁肉许久的男人会不会干出点啥事来。 一觉醒来周青柏就去上工了,临走前还拉着林青禾索要了个吻,这才出门去的。 林青禾觉得自己有点不争气,因为她双腿竟然发软了! 一转头就看到二娃瞪大眼睛地看着她,三娃则是跑过来也索要了亲亲。 “咳咳。”林青禾干咳了声,然后也在二娃额头上亲了亲,含糊道:“一人一个。” 二娃这才满意点头,并且说道:“我第一次看到爹亲娘你哎。” “你爹会亲娘说明感情好,不过不能出去外边说知不知道?”林青禾告诫道。 “当然不说,我听钢铁跟人说了他爹娘在炕上叠罗汉,就被人笑话了好久。”二娃点头道。 林青禾奖励摸摸他头道:“那允许你今晚上点一个菜色,要家里有的。” “我想吃面汤!”二娃眼睛亮亮道。 “那给你加一个酸酸甜甜的酸菜丁跟一个香喷喷的荷包蛋,怎样?”林青禾道。 “行。”二娃满足点头。 吃面条多大点事,今晚上就吃面条了。 林青禾进厨房忙活去了,和好了面就让发着,她过来后院看了看。 园子里今年可扩大了种植面积,韭菜芹菜葱苗以及青菜豆角青瓜这些。 不过种得最多的还是她家院子里的番茄,种了真不少,因为一家子都喜欢吃。 这时候的番茄也是纯农家番茄,特别好吃,不仅当蔬菜,还可以当水果,酸酸甜甜特别不错。 不过才刚种下不久,要结果也得两三个月左右吧。
Vốn là người trầm ổn bình tĩnh, giờ phút này Lâm Thanh Hoà không nhịn được mặt mũi đỏ bừng, cô nhấp nhổm định đứng lên lại bị Chu Thanh Bách ấn xuống. Lâm Thanh Hoà: “Ban ngày ban mặt, anh làm cái gì vậy, chẳng may bọn trẻ chạy vào thì sao?!” Chu Thanh Bách đâu còn tâm trí để ý đến mấy chuyện đó, chuyên chú nhìn cô hỏi: “Để bọn trẻ tự ngủ, hử?” Đặc biết lên giọng ở âm cuối nghe rất chi là bá đạo. Lâm Thanh Hoà nghĩ một đằng nói một nẻo: “Lớn rồi tất nhiên phải ngủ riêng chứ. Đúng rồi, đêm nay anh cũng qua đó ngủ với các con đi.” “Vợ à, anh nhớ em…” âm thanh như kìm nén kèm theo một nụ hôn rơi xuống cổ Lâm Thanh Hoà. Lâm Thanh Hoà luống cuống: “Anh đừng làm bậy, trời còn chưa tối mà.” Lúc này cô hoàn toàn cảm nhận được người đàn ông này có bao nhiêu nhiệt tình, nhưng mà bây giờ mới mấy giờ, ba đứa nhỏ lại đang chơi ở ngay phòng cách vách, bất cứ lúc nào chúng đều có thể chạy sang. Chu Thanh Bách không mở miệng nhưng đôi tay vẫn đang lưu luyến di chuyển bên hông cô. Lâm Thanh Hoà vỗ vỗ bả vai trấn định anh: “Mau buông em ra, cả người anh toàn mồ hôi, ướt hết áo em rồi.” Nghe thấy vậy Chu Thanh Bách ngửi ngửi người mình, chua nhẹ, mặc dù không nỡ nhưng vẫn đành buông cô vợ nhỏ ra trước, đợi tới tối nha bé con, em vừa nói rồi đó, đừng nuốt lời. Lâm Thanh Hoà: “Anh đi xối vài ca nước đi, thay bộ quần áo sạch sẽ để ngủ cho thoải mái.” Đêm nay ăn chắc rồi, thế nên anh rất đắc chí đi tắm. Xối nước lạnh ào ào, sau đó tự mình giặt giũ quần áo, phơi phóng tử tế xong mau lẹ quay về phòng bồi đắp tình cảm với bà xã, ban ngày ban mặt không ăn được thịt thì vẫn sơ múi được tí đậu hũ chứ. Ai ngờ khi anh quay về phòng thì con cừu nhỏ đã nhanh chân chạy trốn qua phòng bên cạnh. Lâm Thanh Hoà xua tay đuổi: “Anh mau đi ngả lưng chút đi, tí còn phải đi làm.” Chu Thanh Bách u oán nhìn Lâm Thanh Hoà nhưng lại lần nữa cô đánh bài giả ngu, anh đành hầm hực quay về phòng nằm nghỉ. Nhị Oa cười tinh quái: “Mẹ, cha muốn mẹ đưa cha đi ngủ nha.” Đại Oa khó hiểu: “Cha lớn vậy rồi còn cần mẹ ngủ cùng á?” Tam Oa ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Phải ngủ cùng.” Lâm Thanh Hoà xấu hổ, sau đó cười tủm tỉm nói: “Muốn mẹ ngủ chung với các con hay muốn mẹ ngủ với cha, tự chọn đi.” Tam Oa nhìn mẹ: “Cùng con” Nhị Oa cười rạng rỡ: “Con cũng muốn mẹ.” Đại Oa hếch mặt tỏ ý mình đã trưởng thành, có thể tự ngủ. Lâm Thanh Hoà trừng mắt: “Làm bài nhanh lên, chưa xong thì chưa được ngủ.” Đại Oa vắt óc làm bài, năm bài sai mất ba, nó quay qua đổ thừa tại đề mẹ ra khó hơn thầy giáo. Lâm Thanh Hoà mắng cho một trận rồi bắt tay sửa lại từng bài một. Lâm Thanh Hoà: “Cuối tuần này mẹ có việc đi huyện thành, nếu con chăm chỉ học tập mẹ sẽ thưởng sữa mạch nha, còn nếu lười biếng thì tất cả là của hai em hết.” Đại Oa sốt ruột: “Mỗi ngày con đều chăm chỉ học tập còn gì, ở lớp con được bầu làm lớp phó học tập đấy.” Lâm Thanh Hoà: “Học kỳ sau phấn đấu làm lớp trưởng, mới làm lớp phó học tập thôi mà đã kiêu ngạo.” Đại Oa: “Làm lớp trưởng thì có gì tốt?” Lâm Thanh Hoà cười tủm tỉm: “Tất nhiên là oai nhất lớp rồi. Tuỳ con thôi, con làm hay không làm lớp trưởng mẹ cũng chẳng tổn thất gì.” Đại Oa suy ngẫm cảm thấy việc này chắc mẹ không lừa mình. Lâm Thanh Hoà: “Nhìn con chăm chỉ học tập mẹ cũng muốn học, không biết sau này có cơ hội đi học không nữa.” Đại Oa kinh ngạc: “Mẹ làm mẹ rồi muốn đi học á?” Biểu cảm của thằng nhóc Nhị Oa khoa trương i xì thằng anh trai, chỉ có Tam Oa vẫn vùi đầu sáng tác tranh trừu tượng. Lâm Thanh Hoà xua tay: “Học, học nữa, học mãi, học tới già cũng vẫn phải học, bằng không sẽ bị xã hội đào thải. Còn sống là còn phải giương cao tinh thần học hỏi. Người có học mới là người có bản lĩnh, đi tới đâu cũng hữu dụng. Nếu sau này ba thằng nhóc các con không hiếu thuận, thì mẹ vẫn có khả năng tự nuôi sống chính mình.” Đại Oa mau mồm mau miệng: “Mẹ không nuôi cha hả?” Lâm Thanh Hoà phất tay: “Cha mấy đứa thích công việc nhà nông thì cứ việc làm cả đời đi. Tới lúc già cả lụ khụ chả khác gì ông lão thì mẹ các con vẫn là một bông hoa mười tám trẻ trung xinh đẹp, ra ngoài có khi người ta còn tưởng nhầm là hai cha con ấy chứ, tới lúc ấy tha hồ mà xấu hổ.” Chu Thanh Bách nằm một mình không ngủ được tính qua chơi với mấy mẹ con, đúng lúc nghe được câu này anh có chút dở khóc dở cười. Lâm Thanh Hoà xách tai Đại Oa đe: “Chu Đại Oa, tên nhóc thối này, con vừa nói cái gì?” Đại Oa vội buông sách vở kêu thảm thiết: “Ai ui, đau, đau, mẹ ơi đau….” Lâm Thanh Hoà: “Biết sai chưa?” Đại Oa lập tức nói: “Biết, biết, con biết rồi.” Lâm Thanh Hoà nhàn nhạt hỏi: “Sai chỗ nào, nói mẹ nghe.” Đại Oa: “Em hai, em ba sau này có hiếu thuận hay không con không biết, nhưng con hứa con sẽ hiếu thuận!” Nhị Oa lườm thằng anh ngốc: “Anh đừng nói linh tinh, sau này em nhất định là đứa con có hiếu.” Tam Oa cái miệng ngọt như kẹo: “Con thương mẹ nhất.” Lâm Thanh Hoà buông tha Đại Oa, cúi xuống bế Tam Oa lên hôn một cái: “Thế mới là con ngoan của mẹ chứ.” Chu Thanh Bách không bước vào, yên lặng quay người đi về phòng nằm xuống nghỉ ngơi. Phòng bên này, Lâm Thanh Hoà cũng cho ba đứa đi ngủ, cô không định quay về phòng trêu chọc ông tướng kia, đàn ông cấm dục lâu ngày nguy hiểm lắm! Ngủ một giấc, Chu Thanh Bách tiếp tục công việc buổi chiều. Trước khi ra khỏi nhà còn lôi lôi kéo kéo Lâm Thanh Hoà hôn một cái mới chịu. Lâm Thanh Hoà thầm mắng mình vô dụng, mới có thế thôi mà hai chân đã nhũn ra như con chi chi, quá mất mặt! Vừa quay đầu đã thấy Nhị Oa đang trợn trắng mắt nhìn, Tam Oa lẫm chẫm chạy tới đòi hôn hôn.. “Khụ..khụ…” Lâm Thanh Hoà ho khan mấy tiếng, sau đó ghé vào trán Nhị Oa, Tam Oa hôn cái chụt, bối rối nói: “Mỗi người một cái.” Nhị Oa gật đầu tỏ ý vừa lòng, còn nói: “Lần đầu tiên con nhìn thấy cha hôn mẹ đấy.” Lâm Thanh Hoà: “Như thế chứng minh tình cảm cha mẹ tốt chứ sao, nhưng mà cấm chỉ đi ra ngoài nói linh tinh đấy, biết chưa?” Nhị Oa gật đầu: “Còn lâu con mới nói. À, con nhớ lần trước thằng Sắt Thép kể cha mẹ nó ở trên giường đất nằm đè lên nhau bị người trong thôn cười nhạo trêu chọc bao lâu.” Lâm Thanh Hoà sờ sờ đầu nó khen thưởng: “Tối nay muốn ăn gì cho con chọn.” Nhị Oa hai mắt sáng lấp lánh: “Con muốn ăn mì!” “Cho con thêm một chén dưa cải chua chua ngọt ngọt và một cái trứng tráng bao thơm ngào ngạt, thế nào?” “Được ạ.” Nhị Oa thoả mãn gật đầu. Tối nay dự định nấu mì, Lâm Thanh Hoà tiến vào phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu. Trộn bột xong phải để cho bột nghỉ một lúc, cô đi ra hậu viện. Năm nay vườn tược được mở rộng diện tích, gieo trồng rất nhiều loại như hành, hẹ, rau cần, rau cải, đậu que, dưa leo, nhiều nhất là cà chua, vì cả nhà cô đều thích ăn cà chua. Thời này cà chua được gieo trồng tự nhiên, không phun thuốc trừ sâu nên rất ngon, vừa là rau vừa là trái cây, chua chua ngọt ngọt ăn rất mát miệng. Mấy gốc cà này mới gieo xuống, chắc phải hai ba tháng nữa mới cho trái.
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
现在时令的还是各种野菜,除此之外还真没啥好吃的,书上写的青黄不接,也就是现在这个时间段了。 晚上就如二娃的要求吃面条。 酸菜切丁,再剁上肉末过油,然后就可以撒在面条上了,再给配上一个香喷喷的荷包蛋。 这一碗面条也是真的香。 至少家里四个男人对于她的手艺,那是毋庸置疑的。 吃饱喝足,林青禾打发大娃去洗碗。 自从不冷了开始,这些活就是大娃的了,大娃一开始有不小的怨念,不过现在干习惯了。 二娃也没闲着,打扫房间打扫院子,这些就是他的活。 至于三娃,那还小,别捣乱就行其他的暂时指望不上。 活干完了,林青禾就带着他们出来外边消食溜达了,家里周青柏则是在喂猪。 这时候喂一趟,等九点多的时候再喂一趟,接着就是第二天四五点喂了。 周母过来的时候,林青禾跟三个儿子过去周东周西兄妹俩那做客了。 看到自己儿子在喂猪,就问道:“你媳妇没喂啊?” “我喂就行。”周青柏说道:“娘你吃过没。” “吃过了。”看老儿子这样,周母要说不心疼那是不可能的,说道:“你累一天了,回家了就好好歇歇吧。” “这些也不是啥事,我媳妇在家里也挺不得空的。”带二娃三娃,还得准备好吃的,家里一切都弄得干干净净,周青柏一回家觉得在外边再累都不累了。 至于这些,如他说的,他来就行了。 而且当初养的时候他媳妇也明确说过了,她就负责偶尔给搭把手,其他的时候她是不管的。 其实这活味道的确挺大的,周青柏自己干也就干了,但是让他媳妇来,他真不大乐意。 宁愿多干点都不想让他媳妇插手。 喂了猪,周青柏就打扫了猪圈,然后又洒上石灰粉,这是他媳妇要求的,说是消毒用的。 料理完猪棚就清扫了鸡棚。 虽然小鸡们还小,不过他媳妇爱干净,也是每天都要换稻草的,而且也一样要洒石灰粉消毒。 周母虽然不舍得儿子这么不容易,不过也没再说啥,老四家的那个脾气她也是清楚的。 就只是问道:“这些是啥?” “石灰粉,我媳妇在书上看的,说是有消毒的作用的,娘你要不要带点回去,这时节鸡容易着病。”周青柏道。 周母也就点头了,左右只是些石灰粉。 “最近这阵子还习惯吗?”周母看着老儿子道。 老儿子这辈子都没干过啥农活,年纪轻轻就去当兵了,现在才退下来的,实在是叫人心酸加难过。 当然这是周母以为的,周青柏适应力挺强的:“一切都好,娘不用担心我。” 跟老儿子聊了一会,周母也就回去了。 林青禾带三儿子溜达一圈,差不多了也才回家。 “时候不早了,洗澡准备睡觉。”周青柏这话是对大娃他们哥几个说的,但是林青禾总觉得这是在对自己说。 她这么一想就朝周青柏看去了,果然就看到他正在看她的那对幽深的眸子了。 那眸子充满了侵略性与野性,简直叫人双腿发软。 “现在才什么时间。”林青禾这么说道。 但话是这么说,不过还是把大娃他们都打发去洗澡了。 洗澡的脸盆不大,林青禾说道:“咱这附近有没有木匠啊,给他们哥几个做个大点的,一锅下了了事,也不用一个一个来。” “我去找。”周青柏点头道。 林青禾点点头,就给他们哥几个挨个洗了,大娃才六岁就晓得不好意思了,林青禾道:“那就自己洗吧,洗干净点,不然叫你爹来给你,给你把皮搓掉一层。” 这里的风俗是没洗得这么勤的,不过她家就是以她的规矩为准,而且现在天也不冷,必须一天一个。 大娃就笑着自己洗了,洗完了就是二娃,最后才是三娃,哥几个洗舒服了,林青禾才洗。 然后这些衣服就都由着周青柏洗了。 是的,林青禾这个狠心的女人使唤自己在外边忙碌了一天的男人洗衣服也是一点不手软的。 不过周青柏却是一点意见都没有。 洗完了衣服,他才洗的澡,虽然照他的意思是不用热水,不过他听他媳妇的,还是添了点,也就是个不凉的程度。 洗了澡他就穿着个裤衩,还是林青禾给他做的,洗了自己衣服晾上去,他就过来孩子们的屋里了。 大娃正在写作业,二娃正在学数数,三娃拿着笔继续画画。 林青禾一点不嫌弃他小,还教他画画,真别说,三娃学得像模像样的,就是画出来的东西有点抽象。 “我下次去县城给你买两条背心回来穿着?”林青禾看他道。 “好。”周青柏随口应了声,他衣服其实够多了,年后的两个月里他媳妇闲着没事给他做了好几身。 也是方便他换,她表示不能一身汗味躺炕上去。 所以他衣服是不少的,不过她想给他买他也是不会拒绝的。 “我也想学习,不过那些学习资料挺不好弄,你有没有门路?”林青禾看他道。 “要哪些?”周青柏点头。 “小学初中高中我都要,我在家里也没啥事,你拿回来我自己学。”林青禾就道。 “我找个时间去给你弄。”周青柏颔首。 “多谢。”林青禾笑道。 “时候不早了。”周青柏眼神幽暗看她,很具备暗示性地说道。 林青禾心说现在才六点多,不早啥不早,道:“大娃作业还没写完,二娃还没背诵到七十,三娃的飞鹰也还没画好。” 但是很快大娃作业就做完了,而且全对,加上她出的几道题也全过关了。 大娃得意洋洋,林青禾想打人,平常错现在这会子关键时候你倒是都会做了,一点不帮我拖延时间! “二娃的明天补上,现在跟你大哥快点睡,三娃跟爹回去睡觉。”周青柏下了最后通缉令,抱起三娃道。 大娃二娃表示太早了睡不着,不过被他们爹一个眼神,就不敢造次了,老实表示现在就睡。 林青禾则是被周青柏给牵回去了,心里有点担心,她没打算跟他真枪实弹来啊,就是给点甜头,怎么感觉这趋势有点不对?
Hiện tại mùa này chỉ có rau dại, trừ thứ này ra không còn gì ăn ngon, trong sách hay viết thời kỳ giáp hạt chính là nói đến giai đoạn này.. Nhị Oa đã đặt món mì cho bữa tối. Thịt băm xào chín, dưa chua cắt hạt lựu, xếp lên trên những sợi mì, thêm một cái trứng tráng bao thơm ngào ngạt. Tèn ten, hoàn thành chén mì ngon nhức nách. Bốn người đàn ông trong nhà rất yêu thích tay nghề nấu nướng của Lâm Thanh Hoà. Ăn uống no say, Lâm Thanh Hoà cứng rắn không cho thằng nhãi Đại Oa trốn việc. Bắt đầu từ lúc hết lạnh, Đại Oa tiếp quản nhiệm vụ rửa chén. Lúc đầu nó còn than trời trách đất, lâu dần đã thành thói quen. Nhị Oa cũng không nhàn rỗi, công việc quét tước nhà và sân được giao cho nó. Tam Oa chỉ cần không quấy rối người khác làm việc là tốt rồi. Rửa dọn xong xuôi, Lâm Thanh Hoà dắt các con đi bộ tiêu thực, để mình Chu Thanh Bách ở lại nhà cho heo ăn. Giờ này cho ăn một bữa, tới tầm chín giờ tối lại cho ăn thêm một bữa nữa là xong một ngày, rồi khoảng bốn năm giờ sáng hôm sau mới phải cho ăn. Bà Chu tới đúng lúc bắt gặp có mình thằng con trai đang lúi húi làm việc, bà hỏi: “Thanh Hoà đâu? Sao nó không cho heo ăn?” Chu Thanh Bách: “Con làm được. Mẹ ăn cơm chưa?” “Ăn rồi.” Bà nhìn thằng con trai mà thấy đau lòng vì xót: “Con đi làm cả ngày vất vả rồi, tối về phải nghỉ ngơi cho tốt chứ.” “Mấy việc này có đáng gì, vợ con ở nhà cũng đâu có nhàn rỗi.” Cô phải trông Nhị Oa cùng Tam Oa, lại còn phải lo cơm nước, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ từ trong ra ngoài, mệt hơn anh đi làm ở ngoài ấy chứ, cho nên anh giúp được cô việc gì anh sẽ giúp. Với cả ngay từ lúc trước khi nuôi heo cô đã tỏ rõ quan điểm chỉ phụ giúp những lúc ngày mùa bận bịu, còn lại thì anh phải chịu trách nhiệm. Chu Thanh Bách anh là người yêu lao động, anh thích làm việc, kể cả vợ có muốn giành anh cũng không cho. Cho heo ăn xong, anh liền quét dọn chuồng trại, sau đó rắc phấn vôi. Đây là do vợ yêu cầu, nói là tiêu độc. Sau đó anh quay qua dọn chuồng gà bên này. Tuy mấy con gà còn nhỏ nhưng vợ anh thích sạch sẽ, mỗi ngày đều phải thay rơm rạ, rải phấn vôi tiêu độc. Bà Chu xót con vất vả nhưng nói gì được bây giờ, tính tình con dâu thế nào bà còn lạ gì. Bà không nói thêm mà chỉ hỏi: “Đây là cái gì?” Chu Thanh Bách: “Phấn vôi, vợ con đọc trong sách nói là có công dụng tiêu độc. Mẹ có muốn lấy một ít đem về không, thời tiết này gà dễ mắc bệnh.” Bà Chu gật đầu rồi hỏi tiếp: “Công việc con đã quen chưa?” Thằng con trai này của bà chưa từng làm việc nhà nông, nhập ngũ từ khi còn trẻ, giờ xuất ngũ lại phải xắn tay làm mấy việc nặng nhọc khổ cực này, nghĩ thôi đã chua xót rồi. Đương nhiên đây chỉ là những suy nghĩ chủ quan của bà Chu, chứ thực ra năng lực thích ứng của Chu Thanh Bách rất cao. Anh nói: “Mẹ đừng lo, mọi chuyện đều tốt cả.” Hàn huyên với con trai một hồi rồi bà về Chu gia. Lâm Thanh Hoà dắt các con đi bộ một vòng mới về nhà. “Không còn sớm nữa, tắm rửa rồi đi ngủ đi.” Rõ ràng Chu Thanh Bách đang nói với ba thằng nhóc con nhưng chẳng hiểu sao cô cứ cảm thấy lời này là dành cho chính mình. Cô quay lại kiểm tra, quả nhiên anh đang dõi theo cô bằng một ánh mắt sâu hun hút. Đôi con ngươi đen láy, tràn ngập tính xâm lược ngông cuồng và bá đạo khiến hai chân cô bất giác nhũn ra. Lâm Thanh Hoà: “Vẫn còn sớm mà.” Miệng thì nói vậy nhưng tay vẫn dắt các con đi tắm rửa sạch sẽ. Cái chậu có chút nhỏ, vì thế Lâm Thanh Hoà hỏi: “Quanh đây có ai làm thợ mộc không nhỉ, nhà mình phải đặt làm một cái chậu lớn lớn chút mới được, cho ba đứa vào luôn một lượt cho nhanh.” Chu Thanh Bách gật đầu: “Để anh đi tìm xem.” Lâm Thanh Hoà gật đầu rồi tiếp tục kì cọ cho các con. Đại Oa năm nay lên sáu, bắt đầu biết ngượng ngùng. Lâm Thanh Hoà thấy vậy thì bảo: “Con tự mình tắm đi, nhớ là phải kì cọ sạch sẽ đấy, mẹ mà phát hiện con qua loa cẩu thả thì sẽ gọi cha tới giúp con, đến lúc đó có bị kì rớt một lớp da thì đừng có mà kêu.” Vùng này chẳng nhà nào quá để tâm tới vấn đề vệ sinh cá nhân nhưng nhà Lâm Thanh Hoà thì khác, hơn nữa thời tiết đã ấm hơn vì thế cô đặt ra quy định mỗi ngày phải tắm một lần. Đại Oa cười cười rồi cẩn thận kì cọ, lần lượt tới Nhị Oa và Tam Oa, sau đó Lâm Thanh Hoà mới tắm. Quần áo dơ thay ra đều do Chu Thanh Bách giặt giũ. Đúng vậy, Lâm Thanh Hoà cô nhẫn tâm vậy đó, sai một người đàn ông cả ngày trời quần quật ở bên ngoài, tối về còn phải giặt quần áo cho cả nhà. Thế nhưng Chu Thanh Bách tự nguyện mà, anh đâu có ý kiến gì đâu. Giặt xong quần áo cho vợ con anh mới đi tắm, mặc dù anh nói không cần nước nóng nhưng Lâm Thanh Hoà không đồng ý để anh tắm nước lạnh, nhất quyết bắt anh phải pha thêm nước nóng. Sau khi tắm xong, anh chỉ mặc độc một cái quần cộc, đây là quần Lâm Thanh Hoà đã may cho anh, vò qua bộ quần áo dơ của mình, anh đi tới phòng bọn nhỏ. Đại Oa đang làm bài tập, Nhị Oa đang tập đếm, Tam Oa vẫn hí hoáy vẽ tranh. Lâm Thanh Hoà không chê nó nhỏ phiền phức mà kiên nhẫn dạy nó vẽ tranh. Đừng coi thường thằng nhóc này, nó hoạ đồ vật cũng ra hình ra dạng phết đấy, nhìn kĩ còn theo trường phái trừu tượng chứ chẳng đùa. Lâm Thanh Hoà thấy Chu Thanh Bách đi vào thì nói: “Lần sau đi huyện thành em mua cho anh hai cá áo may ô* nhé?” *Áo may ô: áo thun ba lỗ mặc lót bên trong. “Được.” Chu Thanh Bách thuận miệng đồng ý. Hai tháng đầu năm, vợ rảnh rỗi nên đã may thêm cho anh vài bộ quần áo, cô nói may cho anh để có bộ này bộ kia thay đổi, không thể mặc một thân đầy mô hôi đi ngủ được. Cho nên bây giờ quần áo anh không thiếu nhưng cô đã ngỏ lời tất nhiên anh sẽ không cự tuyệt. Lâm Thanh Hoà nói với chồng: “Em cũng muốn học, nhưng mà sách vở tài liệu khó kiếm lắm, anh có cách nào không?” Chu Thanh Bách gật đầu hỏi: “Em muốn kiếm sách loại nào?” Lâm Thanh Hoà liền nói: “Tiểu học, sơ trung, cao trung** em đều cần, ở nhà không có việc gì làm em có thể tự học.” **Sơ trung, cao trung: Cấp 2, cấp 3. Chu Thanh Bách: “Rảnh anh sẽ đi lấy về cho em.” Lâm Thanh Hoà tươi cười: “Cám ơn anh.” “Không còn sớm.” Ánh mắt tối thẫm, lời nói ám chỉ. Trong bụng lẩm bẩm mới hơn sáu giờ mà ông nội, nhưng ngoài miệng thì nói: “Đại Oa chưa làm xong bài tập, Nhị Oa chưa đếm tới 70, Tam Oa chưa vẽ xong Phi Ưng nữa.” Thằng nhóc thối Đại Oa hôm nay làm sao tự nhiên thông minh thế, bài tập giải vèo vèo, đáp án đúng hết, cô muốn kéo dài thời gian nên ra thêm cho nó mấy đề mà nó cũng làm ngon ơ. Đại Oa đắc ý dạt dào. Lâm Thanh Hoà tức muốn gõ vào đầu nó vài phát. Bình thường thì sai be sai bét, tới thời điểm mấu chốt lại trơn tru, ai mượn hả thằng nhãi này?? “Nhị Oa ngày mai đếm tiếp, hai anh em lập tức đi ngủ. Tam Oa theo cha về phòng ngủ.” Chu Thanh Bách hạ lệnh, cúi người bế Tam Oa lên. Đại Oa Nhị Oa đang định kháng nghị còn sớm mà làm sao ngủ được nhưng khi đối diện với ánh mắt của cha, hai thằng nhóc co vòi, không dám hó hé, ngoan ngoãn nằm im thin thít. Lâm Thanh Hoà còn đang ngu ngơ chưa kịp phản ứng đã bị Chu Thanh Bách nắm tay dắt về phòng. Một hồi chuông cảnh báo vang lên, cô không hề có kế hoạch chơi súng thật đạn thật nha, chỉ định cho anh tí chút ngon ngọt thôi, sao mọi việc lại…có gì đó sai sai, nhỉ?!
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
趋势如何不对的过程就不详细赘言了。 总之林青禾是在那千钧一发之际抓住了最后一丝理智抵挡周青柏,迫使周青柏答应了她倒卖猪肉的事。 周青柏当时一头汗,但是他媳妇却是不让他得逞,并且还在这种时候逼得他不得不点头答应她要干的这个事。 试问哪个英雄豪杰能够在最紧要关头撑得住美人拷问的? 没有的,也是不存在的。 周青柏也是寻常凡夫俗子,他也一样抵挡不了他媳妇的这一招。 不过虽然是被迫答应了,但是接下去的惩罚却是叫林青禾后悔招惹这个男人了。 她也不知道一晚上自己醒了几次累睡了几次,总之他就没个消停的时候,一直到大半夜,她这才得以休息。 第二天林青禾睡到八点多才醒的,醒过来后就想到昨晚上那战况了,也是有点后怕。 果然不近女色太久的男人,惹不起啊。 这时候外边有二娃跟周母的说话声,这个时间段,大娃已经去上学了,周青柏也去上工了。 林青禾就赶紧下炕了。 昨晚上她直接累睡过去了,还是周青柏帮她收拾的,但是下了炕就发现自己双腿有些发软! 想到昨晚上被周青柏这样这样那样那样,林青禾脸色也是发红。 但是不得不承认,她后半辈子的性福是不用担心了的,自己这个男人真的强,也忒猛。 发了会春,林青禾就收拾好出来了。 周母就在院子里剥花生,跟二娃三娃说话。 “娘来了。”林青禾倒是没什么尴尬的,自己为啥睡这么晚,这还不是昨晚上周青柏干的好事,要怪怪周青柏去,跟她没关系。 “醒了啊。”但是显然周母是有些生气的,家里男人要出工干活,孩子们也还小,她就睡到现在这个时辰才起来,有这样的吗? “嗯,昨晚上三娃他爹人不大舒服,伺候了一晚上,十二点多才睡的,所以就晚了点。”林青禾脸不红气不喘地说道。 周母楞了一下,语气也是缓和下来了:“那也是辛苦你了,老四早上起来好多了。” 原来其中还有这个缘故在,她说呢,大冬天的起晚点也就算了,这时候怎么还睡这么晚呢。 “应该是还没适应农活吧,我都叫他今天别出工的,休息一天,他没听我的。”林青禾说道。 “要养活一家子也不容易。”周母说道。 “是挺不容易,所以我才允许他在家里养猪养鸡。”林青禾点头道。 周母一噎。 “你们俩个吃过没有?”林青禾看向二娃三娃。 “吃过了,娘你快去吃吧。”二娃点头道。 早饭明显是周青柏做的,熬的小米粥,至于菜色就简单多了,就一个咸菜。 果然她没有起来做早饭,一切都是从简啊。 林青禾也不嫌弃,就是喝着小米粥配着咸菜就忍不住想起周青柏,昨晚上可是出了不少力气,早上就吃这个,哪里受得住? “娘,家里没肉了,我得出去看看,给他爹买点肉回来补补,你给我看着二娃三娃。”林青禾很快吃完,洗了碗筷就说道。 “去吧。”周母也心疼老儿子,闻言点头道。 今天周母也没出工,毕竟下边儿子儿媳妇那么多,她这把老骨头了休息休息没人敢说啥。 林青禾就起了自行车过来找梅姐了。 主要就是过来说明天就开始拿肉的事,林青禾可打算好了,她拿了肉先存空间里,攒上一些了再一次性拿过去县城那边看看,让她每次就带上那么几斤肉去县城,她真不大想跑这么远的路啊。 梅姐看她过来说这是也是特别高兴,她那边可早就准备好了的,小声说道:“我还以为是你男人不答应呢。” “他的确不答应,他那人正值得很,我好不容易才说通的,这一说通就来找梅姐你了。”林青禾说道。 “他不赞同啊?”梅姐不由道。 “现在赞同了,而且梅姐你那边只要没问题,我这边就不会有问题。”林青禾小声道。 “你放心。”梅姐颔首道。 “明天几点过去?”林青禾道。 “凌晨三点你过去,老陈就在那边等你。”梅姐立马道。 凌晨三点? 林青禾心说这可真是遭罪了啊。 不过她也应下了,她凌晨三点过去拿肉回村里也差不多四点多,也是挺安全的。 林青禾又买了一点东西,然后才骑着车回去,半路看没人就倒腾了点猪肉排骨跟鸡蛋出来。 家里的鸡蛋也没多少了。 拎着这些东西回家里,周母就道:“那我先家去了。” 林青禾点点头,也给了周母一块大概四两左右的肉,周母道:“留着吃就行。” “娘你拿过去,偶尔过来帮我看看三娃他们哥几个,老周家那边才不会有人说废话。”林青禾说道。 周母道:“我看自己孙子,谁敢说?” “那可说不准呢,娘你拿过去吧,我这里还有。”林青禾摆手道。 周母有心想劝钱省着点花,不过想想还是算了,总归都是买回来给她儿子跟她三个孙子吃的。 “娘,家里事这么多呢,你上哪去了啊。”周二嫂看她回来就忍不住道。 周大嫂现在月份很大了,也是这阵子要生了,没出工也在家里。 周三嫂就出工去了,虽然小周冬还小,不过留家里给周大嫂帮忙照顾了,她再抽时间回来喂个奶。 周二嫂今天也没出工,因为来月事疼得很,于是就没去。 但是周二嫂是不打算干活的,因为婆婆也在,所以让婆婆做好了,谁知道婆婆去老四家里帮忙看孩子了。 “这是老四家给的。”周母本来还觉得老四家的是多心了,不过这会子倒是不觉得。 看老二家的这个,这可不就是不满了么。 看到这块肉,周二嫂这才没说啥,周大嫂笑道:“四弟妹就是出手大方,这么一大块肉就拿过来了。” “说是我过去帮忙看会二娃三娃,让我拿回来的。”周母说道。 这就是在说给周二嫂听的了,周二嫂也只是撇撇嘴。
Rất khó để nói tiến trình đang đi lệch theo hướng nào. Tóm lại trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Lâm Thanh Hoà đã kịp dùng tia lý trí cuối cùng còn sót lại để ngăn cản Chu Thanh Bách, buộc anh phải đáp ứng việc buôn bán thịt heo. Chu Thanh Bách cả đầu đầy mồ hôi, ngay tại bước cuối cùng, cô vợ nhỏ bất chợt cản lại, thậm chí còn lấy chuyện này bức bách anh. Vào thời điểm mấu chốt nhất bị mỹ nhân dưới thân tra hỏi, thử hỏi trên đời này có anh hùng hào kiệt nào chịu đựng được? - Không có ai và cũng sẽ không bao giờ tồn tại! Chu Thanh Bách chỉ là phàm phu tục tử, anh cũng giống như bao đàn ông khác tất nhiên không thể chống lại chiêu độc này của cô vợ bé nhỏ. Đến cuối cùng Lâm Thanh Hoà đã nhận được cái gật đầu đồng ý của chồng. Nhưng tiếp theo đây người đi tính kế người khác đã bắt đầu nếm mùi hối hận. Cô không còn biết cả đêm mình đã mệt mỏi ngủ thiếp đi rồi lại tỉnh rồi lại thiếp đi không biết bao nhiêu lần, tóm lại là anh vận động liên tục không ngừng, mãi cho tới hơn nửa đêm mới buông tha cho cô nghỉ ngơi. Sáng hôm sau, tận tám giờ Lâm Thanh Hoà mới tỉnh, vừa lấy lại tri giác cô lập tức nhớ tới trận chiến đêm qua, chỉ nghĩ thôi đã đủ sợ! Quả nhiên đàn ông cấm dục quá lâu, không thể trêu chọc! Từ bên ngoài truyền vào âm thanh nói chuyện của Nhị Oa và bà Chu. Chắc giờ này Đại Oa đã đi học, Chu Thanh Bách đã đi làm rồi. Lâm Thanh Hoà khẩn trương xuống giường. Đêm qua cô vì mệt quá mà thiếp đi, là Chu Thanh Bách giúp cô xử lý những chuyện sau đó. Chân vừa chạm xuống đất, cô hết cả hồn, hai chân không còn tí sức lực nào. Chắc chắn là do ông tướng kia rồi, đêm qua cứ liên tục đòi hỏi hết lần này tới lần khác, Lâm Thanh Hoà đỏ bừng mặt. Nhưng không thể không thừa nhận hạnh phúc “gối chăn” nửa đời sau của cô không cần lo lắng nữa rồi, người đàn ông của cô vừa sung mãn vừa cường tráng thế cơ mà! Trong lòng như có gió xuân phơi phới, Lâm Thanh Hoà nhanh tay chỉnh trang lại quần áo bước ra khỏi phòng. Lúc này bà Chu đang ngồi ở sân vừa lột đậu phộng vừa nói chuyện với Nhị Oa, Tam Oa. “Mẹ tới đấy ạ.” Lâm Thanh Hoà tự nói với bản thân, mình không làm gì sai, không việc gì phải xấu hổ. Hôm nay dậy trễ là do Chu Thanh Bách, muốn trách thì đi mà trách anh ấy. “Tỉnh rồi à?” Giọng điệu có chút tức giận. Dễ hiểu thôi, chồng đi làm từ đời nào, con nhỏ vất đấy không lo, con dâu thì ngủ tới giờ này mới dậy, mẹ chồng không giận mới đáng sợ. Lâm Thanh Hoà tim không đập nhanh mặt không đỏ, bình tĩnh trả lời: “Vâng, tối qua cha Tam Oa khó chịu trong người, con phải hầu hạ anh ấy cả đêm, tới tận hơn 12 giờ mới được ngủ, mệt quá nên ngủ quên mất.” Bà Chu ngây người một lúc, ngữ khí hoà hoãn đi xuống: “Vất vả cho con rồi, sáng nay mẹ thấy thằng tư đã đỡ hơn rồi.” À, hoá ra sự tình là như vậy, làm nãy giờ bà cứ nghĩ mãi không hiểu mùa đông đúng là ai cũng ham ngủ nhưng đâu tới mức trễ vậy. Lâm Thanh Hoà: “Chắc anh ấy chưa quen công việc nhà nông, con đã bảo hôm nay cứ nghỉ một ngày đi nhưng cứng đầu không chịu.” Bà Chu: “Nuôi sống cả một nhà đâu phải chuyện dễ dàng.” Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Đúng là rất khó khăn, chính vì thế con mới đồng ý cho anh ấy nuôi heo nuôi gà trong nhà.” Bà Chu nghẹn họng. Lâm Thanh Hoà nhìn về phía Nhị Oa, Tam Oa: “Hai đứa ăn gì chưa?” Nhị Oa gật đầu nói: “Con ăn rồi, mẹ mau ăn gì đi không đói.” Cơm sáng nay là Chu Thanh Bách nấu, cháo gạo kê ăn kèm dưa muối, đơn giản tới mức không thể đơn giản hơn. Haizz, không có cô là không được mà, bữa đầu tiên trong ngày, ai lại giản lược thế cơ chứ?! Nghĩ thì nghĩ vậy thôi nhưng cô không chê, múc một chén cháo đưa lên miệng uống, bất tri bất giác lại nhớ tới hình ảnh Chu Thanh Bách, tối qua mất sức mà sáng nay lại ăn uống sơ sài không biết có chịu nổi không?! Rất nhanh Lâm Thanh Hoà đã giải quyết xong bữa sáng, rửa chén đũa sạch sẽ, cô nói: “Mẹ, trong nhà hết thịt rồi, con phải đi ra ngoài kiếm xem ở đâu bán đặng mua chút về bồi bổ cho cha bọn trẻ. Mẹ trông Nhị Oa Tam Oa giúp con nhé.” Bà Chu tất nhiên xót con trai rồi, nghe con dâu nói thế thì lập tức gật đầu: “Đi đi.” Hôm nay bà không xuất công, trong nhà đông con trai con dâu, thỉnh thoảng bà nghỉ ngơi thả lỏng xương cốt đố ai dám nói gì. Lâm Thanh Hoà xách xe đạp ra cửa, đạp một mạch tới chỗ chị Mai. Việc chính là thông báo với chị Mai ngày mai bắt đầu khởi động kế hoạch buôn thịt. Lâm Thanh Hoà đã tính toán chi tiết rồi, trước mắt cứ để thịt vào không gian riêng, tới khi tích được kha khá thì mới mang lên huyện thành. Đi một lần một cho đỡ mất công, chạy đi chạy lại huyện thành xa xôi cô cũng ngại lắm chứ bộ. Chị Mai đã làm tốt công tác chuẩn bị từ lâu, nghe Lâm Thanh Hoà thông báo tin tốt thì cực kỳ hào hứng, nhỏ giọng nói: “Chị còn tưởng chồng em không chịu chứ.” Lâm Thanh Hoà: “Lúc đầu sống chết không chịu. haizzz, anh ấy làm người quá chính trực. Em phải vất vả lắm mới thuyết phục được đấy. Anh ấy vừa gật đầu một cái là em lập tức chạy tới đây ngay.” Chị Mai hơi hoảng sợ: “Chồng em không ủng hộ việc này?” Lâm Thanh Hoà nhỏ giọng: “Ủng hộ rồi. Chỉ cần đầu bên chị thông suốt, em đảm bảo phía bên em suôn sẻ.” Chị Mai gật đầu: “Em yên tâm.” Lâm Thanh Hoà: “Ngày mai tầm mấy giờ thì được?” Chị Mai nói ngay: “Rạng sáng ba giờ, lão Trần sẽ ở đó đợi em.” Ba giờ? Rạng sáng? Lâm Thanh Hoà trong bụng thầm nghĩ đúng là mình tự hành mình đây mà. Nhưng còn cách nào, phải đồng ý thôi, ba giờ lấy thịt, quay về thôn tầm trên dưới bốn giờ, an toàn. Lâm Thanh Hoà đi mua vài thứ rồi mới đạp xe về nhà. Đi được nửa đường, tới khúc vắng vẻ, cô tranh thủ vào không gian riêng lấy ra thịt heo, xương sườn với cả trứng gà. Cô vừa về tới nhà, bà Chu đã nói: “Mẹ phải về Chu gia đây.” Lâm Thanh Hoà gật gật đầu, đưa cho bà Chu một miếng thịt khoảng trên dưới bốn lạng. Bà Chu: “Giữ lại mà ăn.” Lâm Thanh Hoà: “Mẹ cứ cầm đi, sáng nay mẹ chạy qua đây trông cháu giúp con thể nào về bên đó cũng có người nói mấy lời khó nghe cho xem.” Bà Chu: “Mẹ trông cháu nội mình, ai dám nói?” Lâm Thanh Hoà xua tay: “Thì cứ phòng hờ trước, thôi mẹ cầm về đi, nhà con có rồi.” Bà Chu theo thói quen thầm nhẩm tính tiền nhưng ngẫm lại thì chỗ này đều là mua về cho con trai với cháu trai mình ăn, tốn chút cũng không vấn đề gì. Chu gia. Chị hai Chu thấy mẹ chồng về thì nhịn không được lên tiếng: “Mẹ, trong nhà bao việc, sáng giờ mẹ bỏ đi đâu đấy?” Chị cả Chu đang ở những tháng cuối thai kì nên không xuất công, nghỉ ở nhà. Chị ba Chu đã xuất công, tuy tiểu Chu Đông còn nhỏ nhưng để ở nhà cho chị cả Chu trông, tới giờ cô sẽ tranh thủ về cho con bú. Chị hai Chu hôm nay không xuất công với lý do tới kì kinh nguyệt, đau bụng, không thể xuống ruộng làm việc, việc nhà cô cũng định lừa cho mẹ chồng làm, ai ngờ quay đi quay lại bà mẹ chồng đã chạy tót qua nhà chú tư trông cháu. “Vợ thằng tư cho.” Vốn ban đầu bà Chu còn cười vợ thằng tư đa nghi như Tào Tháo, nhưng xem ra nó lo lắng không thừa. Nhà này còn có ai dám bất mãn ngoài vợ thằng hai. Nhìn thấy miếng thịt, chị hai Chu lập tức câm họng. Chị cả Chu cười nói: “Miếng thịt to thật. Em tư lần nào cũng ra tay hào phóng.” Rõ ràng nói lời này mục đích là cho chị hai Chu nghe. Chị hai Chu tức tối nhưng không nói lại được, chỉ biết bĩu môi.
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
老周家那边的小九九,林青禾是一点兴趣没有的。 那些肉过去是孝敬周父周母,但也是堵周二嫂的嘴,一举两得。 中午打算吃蒸米饭,林青禾给煮了八九个鸡蛋,然后剥了蛋壳,跟着剁好的排骨还有切好的五花肉一块放在砂锅里倒上酱油炖。 然后就是一个去腻的炒青菜跟一个清淡的虾皮海带汤。 当然这些是掐准周青柏回家时间做的,在这之前林青禾事也不少啊,因为周青柏不在家,虽然早上他喂过一次了,不过她还得再喂一次呢。 随着两只猪的饭量越来越大,需要的伙食也是不小。 林青禾打算下午午睡完了,就带二娃三娃出去挖野菜去。 响午周青柏这才回来的,被晒得脸颊发红,林青禾看了也挺不是滋味的,给他打了水洗脸,又让他去冲了澡换身衣服,一家子这才吃饭。 排骨五花肉跟煮鸡蛋炖酱油,那汤汁浇饭是特别下饭的。 林青禾让周青柏多吃点,周青柏看她的眼神带着笑意,林青禾不懂他在笑啥,让他赶紧吃,吃完回去睡觉去。 周青柏这顿午饭自然是吃得心满意足的,他媳妇的手艺从来都是不用说的。 “大娃收拾碗筷,二娃打扫。”林青禾吃完了,就给他们派活了。 哥俩已经干习惯了,就开始忙活起来,三娃去跟飞鹰玩了,林青禾就回房了。 周青柏正在等她,看她进来就朝她看过来,林青禾干咳了声,道:“我已经跟梅姐说了好的,你可不能反悔啊。” 周青柏把她拉着做到她怀里,道:“只给你一次机会,若是出一次意外,这事你就断了。” “行。”林青禾痛快应下。 有空间在,这辈子都不会出事的。 “昨晚上我弄伤你了,好点了吗。”周青柏暗哑着音色问道。 林青禾脸色微囧,有受伤吗?她没啥感觉啊。 不过为了防止这头狼晚上再来,道:“还没好。” “我看看。”周青柏就要给她检查。 林青禾脸色发红:“大白天的,你干啥呢,孩子们都在外边呢。” “门关了,他们进不来。”周青柏说道。 但是林青禾哪里会让他检查啊,肯定是不肯啊,就是最后还是被周青柏给压在床上亲得头昏眼花气喘吁吁。 “媳妇儿。”周青柏低唤了声。 林青禾就看到他那眼里的暗火了,忍不住道:“昨晚上你都忙活多久,今早上还干了一上午的活,你还有劲?” “有的。”周青柏眼睛炙热看着她。 “有你也给我休息。”林青禾瞪眼道。 这个糙汉子体力好那是毋庸置疑的,看他那体魄就知道了,村里没有一个汉子有他这样的身材。 别以为她不知道,外边那些大姑娘小媳妇的,看他的眼神都有些发亮,对她的敌意可是不小呢。 但是敌意不小又怎样,这也不是她们能觊觎的男人,是她林青禾的! “不用休息也行。”周青柏亲了亲她,就要翻身上来。 “我还没休息好,昨晚上你跟几百年没见肉一样,我现在还不大舒服呢。”林青禾立马一脸柔弱道。 周青柏闻言,也只能罢休了,说道:“那你好好休息吧。” 想到昨晚上的事,周青柏也有点不好意思,昨晚上他的确是孟浪了,只是他也是忍不住,他媳妇太迷人,叫他忍不住要了一次又一次。 林青禾这才松了口气,然后柔顺靠在他怀里。 经过昨晚上两人正在成为夫妻后,她对他就有了一种真正的这是自己男人的感觉了。 “虽然挣工分,不过你也不用埋头骨干,能偷懒就偷懒,左右咱家是饿不着的,你不用那样辛苦。”林青禾说道。 “不辛苦。”周青柏摇头。 干农活对于他这样的壮汉来说,其实真没啥的。 “什么不辛苦,说那是苦力活都不带差的,我可跟你说好了啊,你要是不保护自己身体将来要是不行了,我没准会一脚踢了你的。”林青禾说道。 “那你可以试试你踢不踢得了我。”周青柏看她道。 林青禾又抬手抚上他的脸:“现在还年轻,所以还不会,但是周青柏,你觉得你这张脸要是出去风吹日晒的,还能有几年好春光?” “男人肩膀挑得起责任就行,脸不重要。”周青柏道。 这话说的实在是太男人了,林青禾没忍住就凑上索要了一个吻,周青柏被她勾得火气大躁。 但是知道她还不舒服也没舍得动她。 “我是看脸的,所以可别把自己整得跟个老头子似的,我不喜欢那样的。”林青禾说道。 周青柏嗯了声,也算是应下了。 而且他心里也是有数的,他媳妇喜欢他很重要的原因大概是因为,他长得不赖。 因为她时不时的,就会看着他发呆一二,偶尔看他身材她也会眼里发光。 所以他知道自己该怎么样才能吸引他媳妇。 “睡吧。”周青柏搂着她腰身,低声道。 林青禾让他自己睡去,她就出来监督大娃做作业,二娃也得把昨天的数数补上,三娃则是给他洗手洗脸,准备午睡。 周青柏也的确累了,就自己在屋里就着他媳妇残留的香味睡过去了。 下午一点多就又出工了。 林青禾心里也挺不是滋味的,现在这天还好,太阳没那么毒,可要是等六七月份了,那可真不是容易活啊,累死人了简直。 等大娃去上学了,林青禾就带着二娃三娃出门挖野菜去了,家里还是留给飞鹰看家。 真别说,有飞鹰这么一条看家护院的好狗,林青禾出门放心多了。 虽然家里重要的钱财都在她空间里收着,不过还有其他物质呢。 这时候出来挖野菜的人也不少,林青禾带二娃三娃出来就撞上另外几个也是出来挖野菜的妇人了。 “哟,青柏媳妇也出来挖野菜了啊,以前你可都是看不上这些野菜的,从来不吃的。”其中一个跟林青禾差不多年纪不过面容明显比林青禾老气许多的妇女就说道。 这明显就是在讽刺林青禾如今已经是落魄凤凰了。
Xào xáo bên Chu Gia, Lâm Thanh Hoà không có hứng thú, cô đưa thịt qua chỉ đơn giản là hiếu kính bà Chu, tiện thể bịt miệng bà chị dâu hai lắm điều. Một công đôi việc. Trưa nay định làm món mặn là trứng gà thịt heo hầm nước tương ăn với cơm chưng. Cô luộc chín quả trứng gà rồi lột vỏ, xương sườn chặt nhỏ, thịt ba chỉ thái lát, xếp lần lượt từng lớp nguyên liệu vào nồi, cuối cùng là rưới nước tương lên trên, đóng vung lại, hầm nhừ. Xào một dĩa rau xanh, nấu một chén canh tôm khô rong biển thanh đạm. Cô áng chừng thời gian Chu Thanh Bách đi làm về để nổi lửa nấu cơm sao cho khi anh về tới là cơm vừa chín. Hôm nay cô cũng vội ra trò, vì Chu Thanh Bách không ở nhà nên cô phải cho heo ăn. Hai con heo càng lúc càng lớn, lượng cơm heo yêu cầu ngày càng nhiều. Sáng sớm trước khi đi làm Chu Thanh Bách đã cho ăn một cữ rồi, nhưng mấy tiếng sau lại phải cho ăn lần nữa. Chắc là chiều ngủ dậy cô lại phải dắt Nhị Oa Tam Oa đi đào thêm rau dại mới được. Đúng ngọ Chu Thanh Bách mới về, mặt mày bị phơi đến đỏ tía. Lâm Thanh Hòa nhìn mà thấy đau lòng, liền múc nước cho anh tắm rửa thay quần áo sạch sẽ rồi cả nhà ngồi vào bàn ăn cơm. Món xương sườn, thịt ba chỉ, trứng gà hầm nước tương ngon số dzách, chỉ cần chan chút nước vào cơm thôi cũng tuyệt cú mèo rồi. Lâm Thanh Hoà ngồi cạnh cứ giục Chu Thanh Bách ăn nhiều một chút. Anh nhìn cô khoé mắt đầu mày đậm ý cười. Lâm Thanh Hoà chẳng hiểu anh cười vì cái gì, liên tục giục anh ăn nhanh lên còn tranh thủ nghỉ trưa một lát. Tay nghề của vợ anh thì không cần bàn cãi gì nữa rồi, nhưng bữa trưa nay Chu Thanh Bách cảm giác đặc biệt ngon miệng hơn mọi ngày. Lâm Thanh Hoà ăn xong, liền phân phó công việc: “Đại Oa rửa chén, Nhị Oa quét dọn.” Hai anh em tập mãi thành quen, trực tiếp bắt tay vào việc, Tam Oa đi chơi với Phi Ưng, Lâm Thanh Hoà quay vào phòng. Quả nhiên Chu Thanh Bách chưa ngủ vẫn đang đợi cô, thấy người đi vào là cô vợ nhỏ thì ánh mắt ngay lập tức thay đổi. Lâm Thanh Hoà lúng túng ho khan: “Em đã nói với chị Mai rồi, anh đừng hòng đổi ý.” Chu Thanh Bách kéo cô vào lòng, nói: “Chỉ cho em một cơ hội duy nhất, nếu có bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào phát sinh, em phải lập tức chặt đứt suy nghĩ này.” “Được.” Lâm Thanh Hoà thống khoái đồng ý. Cô nắm không gian riêng trong tay, có làm cả đời cũng chả xảy ra vấn đề gì. Chu Thanh Bách mềm giọng hỏi: “Tối qua làm em bị thương, giờ đã bớt đau chưa?” Lâm Thanh Hoà nhíu mày, ủa, bị thương hả, cô có cảm thấy gì đâu nhỉ?! Nhưng mà vẫn nên phòng ngừa con sói háo sắc tối nay lại đòi hỏi, vì thế cô nói: “Vẫn còn hơi đau a.” “Để anh nhìn xem.” Ý tứ là muốn đích thân kiểm tra. Lâm Thanh Hoà đỏ bừng mặt: “Ban ngày ban mặt, anh định làm gì, bọn nhỏ đều đang chơi ở ngoài kìa.” Chu Thanh Bách: “Cửa đóng rồi, chúng không vào được.” Lâm Thanh Hoà đời nào cho anh kiểm tra, có chết cũng không chịu. Giằng co một hồi cuối cùng vẫn bị Chu Thanh Bách đè xuống giường, hoa mắt chóng mặt thở hồng hộc. Chu Thanh Bách cất giọng trầm thấp đầy từ tính: “Vợ à…” Nhìn thấy đốm lửa trong mắt anh, cô hoảng hốt nói: “Hì hục suốt cả đêm qua, sáng nay còn làm việc cả buổi, anh vẫn còn sức hả?’ “Còn.” Chu Thanh Bách nhìn vợ bằng cặp mắt nóng rực. Lâm Thanh Hoà trừng mắt: “Nhưng anh cũng phải để cho em nghỉ ngơi chứ.” Thể lực của người đàn ông này thế nào chỉ cần nhìn cơ thể lực lưỡng của anh là biết, cả cái thôn này không ai có được dáng người như anh. Đừng tưởng cô mù, mấy người đàn bà phụ nữ kể cả mấy cô dâu trẻ quanh thôn mỗi lần nhìn thấy chồng cô là đôi mắt sáng lấp lánh, quay sang cô một phát là ánh mắt lập tức đổi thành tràn ngập địch ý ngay. Địch ý thì cứ địch ý đi, dù sao thì sự thật đã không thể thay đổi, người đàn ông này là của Lâm thanh Hoà cô, không phải là người mà các nàng có thể mơ ước. “Em không cần làm gì cả.” Chu Thanh Bách vừa nói vừa tiếp tục hôn xuống, xoay một cái đè cô xuống dưới thân. Lâm Thanh Hoà bày ra bộ mặt yếu ớt: “Em mệt lắm! Tối qua anh cứ như con sói bị bỏ đói mấy trăm năm ấy. Tới tận bây giờ em vẫn còn cảm thấy ê ẩm khắp mình mẩy.” Nghe vợ than thở, Chu Thanh Bách chỉ đành bỏ qua: “Vậy em ngoan ngoãn nghỉ ngơi cho mau khoẻ.” Nghĩ lại đêm qua phóng đãng một phen, anh cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng mà là do vợ anh quá quyến rũ bảo anh nhịn thế nào được đây, một lần chưa đủ phải một lần lại một lần nữa… Thấy anh chấp nhận bỏ qua, Lâm Thanh Hoà nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngoan ngoãn nép vào lồng ngực chồng. Ở cùng nhau bao lâu nay nhưng mãi tới tận sau đêm qua, cô mới chân chính cảm nhận được người đàn ông bên cạnh này chính là chồng mình. Lâm Thanh Hoà: “Tuy rằng kiếm công điểm quan trọng nhưng anh cũng không nhất thiết phải hăng hái đi tiên phong, nếu lười biếng được thì phải tranh thủ, đừng lấy sức trâu ra cày mà mệt mỏi thân thể. Nhà mình đâu tới mức chết đói, em không muốn anh vất vả.” “Không vất vả.” Chu Thanh Bách lắc đầu. Đối với anh mà nói mấy công việc nhà nông này chả thấm vào đâu. Lâm Thanh Hoà: “Ở đó mà không vất vả, có mà còn cực hơn làm cu li ấy chứ. Em nói rồi đấy, nếu anh không biết quý trọng cơ thể mình, sau này ốm đau bệnh tật là em một cước đá bay anh luôn.” Chu Thanh Bách nhìn vợ nói: “Vậy em có thể thử một chút xem em có đá nổi anh không.” Lâm Thanh Hoà giơ tay vuốt má anh: “Hiện tại anh trẻ trung đẹp trai thế này sao em nỡ đá. Nhưng mà cứ dãi nắng dầm mưa thì liệu gương mặt đẹp trai này giữ được bao năm hả, Chu Thanh Bách?” “Đàn ông chỉ cần bả vai cứng rắn gánh hết thảy mọi trách nhiệm là được rồi, gương mặt quan trọng gì.” Wow, lời này quá chí khí, quá đàn ông luôn! Lâm Thanh Hoà nhịn không được, nhào lên hôn cái chụt. Cô đâu biết rằng hành động tuỳ hứng này của cô đã thành công đánh thức dục vọng nguyên thuỷ của anh. Nhưng biết lúc này cô đang không thoải mái nên cũng không nỡ đem áp cô vợ nhỏ bé dưới thân. Lâm Thanh Hoà: “Với em gương mặt cũng rất quan trọng. Anh đừng có để mặt mày nhăn nheo như mấy ông lão, em không thích như vậy đâu.” Chu Thanh Bách ừ hử một tiếng, coi như đồng ý. Trong lòng anh biết rõ vợ coi trọng mình phần lớn là nhờ ngoại hình anh không tồi. Anh phát hiện cô thường ngắm anh tới phát ngốc, hoặc bất chợt nhìn thấy cơ bắp của anh thì cặp mắt sẽ sáng lên. Cho nên anh hiểu mình nên thế nào mới có thể hấp dẫn cô vợ nhỏ này. Chu Thanh Bách ôm eo vợ, thấp giọng nói: “Ngủ đi.” Lâm Thanh Hoà bảo anh ngủ đi, cô phải đi sang phòng bên giám sát Đại Oa làm bài tập, Nhị Oa tập đếm bổ sung hôm qua còn thiếu, rửa mặt mũi chân tay cho Tam Oa, rồi cho ba đứa ngủ trưa nữa. Chu Thanh Bách thấm mệt, anh nằm trên giường còn vương vấn mùi hương của vợ, chìm vào giấc ngủ. Đầu giờ chiều, anh lại xuất công làm việc. Trong lòng cô dâng lên cảm khái, hôm nay chưa nắng gắt nhưng tới tháng sáu tháng bảy nắng cháy da cháy thịt, ngồi không còn thở không nổi huống hồ phải xuống đất làm việc. Đợi Đại Oa đi học, Lâm Thanh Hoà dẫn Nhị Oa Tam Oa ra ngoài đào rau dại, để Phi Ưng ở lại giữ nhà. Chỉ cần một mình Phi Ưng là đủ an toàn. Từ lúc đón Phi Ưng về tới nay, Lâm Thanh Hoà chưa từng có cảm giác bất an khi ra ngoài, mặc dù mấy thứ quan trọng như tiền với phiếu cô đều cất trong không gian riêng, nhưng trong nhà vẫn còn không ít đồ đạc lương thực. Thời điểm này có khá đông người dân trong thôn đi đào rau dại. Lâm Thanh Hoà với hai con vừa tới nơi đã đụng mặt cả đám phụ nữ. “Ô hay, xem ai tới kìa, vợ Thanh Bách mà cũng phải đi đào rau dại cơ à, không phải trước đây có người khinh thường rau dại không thèm ăn cơ mà nhỉ.” Âm thanh phát ra từ một người phụ nữ ngang tuổi nhưng ngoại hình thì trông già hơn Lâm Thanh Hoà tới tận chục tuổi. Rõ ràng người này đang nói móc nói mỉa, châm chọc Lâm Thanh Hoà là con phượng hoàng nghèo rách mùng tơi.